Cặp đôi mới cưới ôm và hôn nhau.
Một câu đơn giản lại ngắn gọn lạ thường, mỗi chữ Lâm Dữ Hạc đều biết, nhưng ghép lại với nhau thì cực kỳ xa lạ... làm người khác sặc.
Lâm Dữ Hạc bị sặc đến mức không nhịn được bắt đầu ho khan, đầu óc trống rỗng. Chờ đến lúc cậu phản ứng lại thì đã ho càng ngày càng nghiêm trọng, hoàn toàn không ngừng lại được.
"Khụ, khụ khụ..."
Lâm Dữ Hạc miễn cưỡng hơi ngồi dịch về phía sau, trong cổ họng vô cùng đau đớn. Trước mắt cậu trở thành một mảnh tối đen, gần như đã không thể nhìn rõ cái gì nữa, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà sờ soạng tìm kiếm.
Thẳng đến khi có người giữ lấy cậu, một bàn tay vỗ nhè nhẹ sau lưng cậu, giống như muốn giúp cậu thuận khí.
Nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn cứ ho không ngừng, cậu dùng tay che lại miệng, có chất lỏng màu trắng len lỏi qua xương khớp tay của cậu, chậm rãi chảy xuôi xuống mu bàn tay.
Cậu bị dọa đến mức ói toàn bộ chỗ sữa bò vừa uống ra ngoài.
Lâm Dữ Hạc khó khăn hô hấp, được người nửa đỡ nửa ôm dẫn tới nhà vệ sinh.
Trên mu bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp, cậu chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, miễn cưỡng làm cho tầm nhìn mơ màng trở nên rõ hơn.
Là Lục Nan dùng khăn lông ấm giúp cậu lau đi vết sữa trên mu bàn tay.
Lau mu bàn tay xong, người đàn ông lại đổi một cái khăn lông mới: "Lau mặt đi."
Lâm Dữ Hạc lại lắc đầu, lúc này cậu còn chưa nói lên lời nhưng vẫn kiên trì tự mở vòi nước, tùy tiện dùng nước để tẩy rửa.
Khắp tay khắp mặt đều là hương sữa béo ngậy, tẩy mãi không đi, cố chấp quanh quẩn ở chóp mũi.
Lâm Dữ Hạc súc miệng đến ba lần mới ngừng lại, cậu chống tay trên bồn rửa mặt, váng đầu đến lợi hại.
Thậm chí cậu còn chưa dám ngẩng mặt lên, cả đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Quá mất mặt.
Ở nhờ chỗ này của Lục tiên sinh được hai ngày, cậu càng ngày càng mất mặt. Lâm Dữ Hạc quả thực không có dũng khí nhìn đối phương nữa, cậu cúi thấp đầu, tầm nhìn mơ hồ, trái tim nhảy loạn xạ trong lồng ngực, khiến cậu đinh tai nhức óc.
Lâm Dữ Hạc khó khăn hô hấp, hơi thở gấp gáp và nặng nề, thỉnh thoảng vẫn ho lên vài tiếng. Mặc dù sau lưng vẫn luôn có một bàn tay vỗ về giúp cậu hô hấp, nhưng tình huống vẫn không hề đỡ hơn chút nào.
Người đàn ông phát hiện có gì đó không đúng, bàn tay vỗ về trên lưng cũng ngừng lại, ngược lại muốn nâng mặt cậu lên.
"Ninh Ninh, có chuyện gì vậy?"
Giọng Lục Nan trầm xuống.
"Không phải bệnh hen suyễn đã khống chế được rồi sao?"
Lâm Dữ Hạc nắm lấy cổ tay người đàn ông, cuối cùng cũng khó khăn nói ra vài từ.
"Em không sao."
"Chỉ là... sặc thôi ạ."
Cậu vẫn là không ngẩng đầu, ngón tay luôn lạnh như băng lại hiếm thấy có chút nhiệt độ, đầu ngón tay hiện lên vẻ hồng hào, các khớp ngón tay vốn màu hồng lại càng thêm kiều diễm.
Nhưng nơi đỏ nhất trên người Lâm Dữ Hạc vẫn không phải là chỗ này, mà là gương mặt cậu.
Lục Nan đứng ngay ở bên cạnh đỡ cậu, thân hình lại cao hơn cậu nhiều như vậy, rũ mắt xuống là có thể thấy rõ tình trạng của cậu. Gò má Lâm Dữ Hạc đã đỏ thẫm rồi, làn da nhẵn nhụi mịn màng tràn đầy sắc hồng, một đường hồng đến vành tai trắng nõn và cái gáy thon dài.
Hơn nữa sắc hồng ấy không hề có thế suy giảm đi mà lại bị áo ngủ che lấp mất nơi hồng đậm hơn, nhìn không thấy.
Điều này khiến người ta không nhịn được mà suy nghĩ, có lẽ tấm lưng trần và lồng ngực dưới lớp áo ngủ ấy cũng sẽ giống vậy, nhuốm đầy sắc hồng chẳng thể nào xua tan.
Chỉ trong thoáng chốc nhưng lại giống như là đã qua thật lâu, cuối cùng Lâm Dữ Hạc mới cảm giác được ngón tay nắm lấy cằm của cậu thu lại.
Vòng eo bị một cánh tay cường tráng ôm lấy, lại có một cái khăn lông ấm đưa tới, nhẹ nhàng lau trên má cậu cậu vài cái..
"Không sao."
Người đàn ông thả nhẹ giọng nói, mang theo ý tứ an ủi.
"Tôi cũng không phải lần đầu tiên thấy bạn nhỏ ói sữa nữa rồi."
Bạn nhỏ... ói sữa?
Lâm Dữ Hạc khó khăn chớp mắt một cái, trên lông mi cong vút thấm đẫm nước mắt ẩm ướt.
Cậu hơi thắc mắc, nhưng bây giờ cậu đã không muốn nói chuyện nữa rồi.
Cậu chỉ muốn xóa bỏ trải nghiệm tai hại này trong cuộc đời mình.
Lại chậm rãi qua được một lúc, Lâm Dữ Hạc mới miễn cưỡng làm chủ được bản thân.
Cậu từ chối ý tốt của người đàn ông, kiên trì tự mình đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Lục Nan cũng không tiếp tục trì, đi theo sau lưng cậu ra ngoài.
"Cũng không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi."
Người đàn ông nói xong câu này liền cất máy tính đi, không nhắc lại chuyện các quy trình của hôn lễ nữa.
Lâm Dữ Hạc ngồi ở bên giường, nhìn Lục Nan cất đồ đi, còn cầm cốc sữa bò đi.
Sau đó người đàn ông cũng không tiến lại gần cậu nữa, ngay cả thoa son dưỡng môi cũng chỉ là nhắc nhở cậu tự thoa.
Như là đang chủ động cho cậu khoảng không để phục hồi lại.
Mãi cho đến trước khi ngủ, Lục Nan cũng chỉ hỏi cậu một câu.
"Em còn khó chịu không?"
Lâm Dữ Hạc đã ôm túi nước ấm nói: "Không sao rồi ạ."
Lục Nan liền vươn tay ra tắt đèn.
"Ngủ đi."
Bóng tối tạo cho người khác có cảm giác an toàn, Lâm Dữ Hạc thả nhẹ ngữ điệu lại, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
Giọng cậu rất nhẹ, một nửa gương mặt đã vùi vào trong chăn, lúc nói cũng nhỏ rì rì, không cẩn thận một cái là có thể bỏ qua câu nói của cậu.
Nhưng lời của cậu vậy mà vẫn rất nhanh đã nhận được câu trả lời.
"Ngủ ngon."
Giọng người đàn ông trầm thấp, rất hợp để ru ngủ.
"Mơ đẹp."
——
Ngày hôm sau khi nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức, mắt Lâm Dữ Hạc còn chưa mở đã theo bản năng sờ soạng xung quanh mình.
Không có cái gì, chẳng có gì cả.
Cậu vừa yên lòng xong thì lại ý thức được tay chân của mình vậy mà không hề truyền tới cái lạnh đến đau đớn, liền kinh ngạc tỉnh dậy.
May là khi mở mắt ra trước mặt không hề có cái gì khác thường dọa người. Lâm Dữ Hạc vẫn an an ổn ổn ngủ ở bên của mình, không có vi phạm sang bên kia, mà người đàn ông bên cạnh cũng đã không thấy đâu nữa rồi.
Tuy rằng không biết tại sao cậu lại không thấy lạnh, nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn là thở phào nhẹ nhõm một cái.
Cậu theo thói quen xoa xoa thái dương, lại không hề cảm nhận thấy sự đau đớn quen thuộc.
Vốn dĩ Lâm Dữ Hạc uống sữa bò trước khi đi ngủ sẽ khiến cậu tiến vào giấc ngủ nhanh hơn, có điều buổi sáng thường vẫn sẽ đau đầu một lúc, nhưng ngày hôm nay cậu lại không hề thấy đau chút nào.
Không thể không nói, tuy rằng nhiều lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, luôn khiến cho cậu không còn mặt mũi gặp người khác, nhưng chỗ này của Lục tiên sinh quả thực rất thích hợp để ngủ.
Lâm Dữ Hạc không những không bị lạ giường mà chất lượng giấc ngủ còn cao hơn trước đây không biết bao nhiêu lần.
Chỉ là túi nước ấm tối hôm qua cậu ôm đi ngủ lại đã tìm không thấy rồi, không biết đã chạy đi đâu. Lâm Dữ Hạc phải tốn chút thời gian mới tìm ra được nó.
——Vậy mà lại là ở chân giường bên chỗ Lục Nan.
Trước đây những túi nước ấm Lâm Dữ Hạc ôm lúc ngủ cũng sẽ chạy linh tinh, nhưng cậu không ngờ nó sẽ chạy xa như vậy. Lúc vén chăn lên nhìn thấy túi nước ấm, Lâm Dữ Hạc không nhịn được bóp lấy sống mũi.
Cũng không biết cái túi nước ấm chạy loạn này có làm phiền đến Lục tiên sinh hay không. Cậu thấp thỏm nghĩ ngợi.
Lục Nan không ở trong phòng ngủ, Lâm Dữ Hạc đánh răng rửa mặt thay quần áo xong rồi ra khỏi phòng mới nhìn thấy người đàn ông trong phòng ăn.
Thấy cậu, Lục Nan cũng chỉ nói một câu: "Lại đây ăn sáng."
Bữa sáng đã bày xong, đều là những món ăn rất bình thường trong gia đình như bánh bao, cháo nóng. Lâm Dữ Hạc ăn sáng xong thì liếc nhìn thời gian.
Mới bảy giờ rưỡi.
Lục Nan cũng ăn xong rồi, đã mặc xong áo khoác chuẩn bị ra ngoài. Tài xế đang đứng chờ ở cửa vươn tay ra muốn nhận lấy ba lô của cậu nhưng Lâm Dữ Hạc lại xua xua tay, nói với Lục Nan: "Không cần đâu ca ca, hôm nay còn khá sớm, em đi bộ tới trường là được rồi."
"Không phải vấn đề thời gian."
Nhưng Lục Nan không có nghe cậu.
"Gió buổi sáng quá lạnh, đi bộ rất dễ bị cảm lạnh, tôi đưa em đi."
Lâm Dữ Hạc cũng không kiên trì từ chối thêm được nữa, ba lô liền lập tức được tài xế nhận lấy.
Hai người cùng nhau ra ngoài lên xe, lúc ngồi vào ghế sau Lâm Dữ Hạc thoáng nhìn gò má của người đàn ông bên cạnh, đột nhiên có chút hoảng hốt.
Mặc dù xảy ra rất nhiều việc ngoài ý muốn, nhưng bất tri bất giác bọn họ hình như thực sự đang sống cùng nhau.
Một đường an ổn, ô tô lái đến cổng trường, giờ này vẫn còn khá sớm nên ngoài cổng cũng chẳng có mấy người. Lâm Dữ Hạc đeo khẩu trang xong thì xuống xe, người đàn ông cũng đi xuống, đưa tay ra chỉnh lại khăn quàng cổ cho cậu.
Lâm Dữ Hạc đang định nói tạm biệt, nhìn thấy động tác của đối phương xong thì nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên không nhịn được mà cười lên một tiếng.
Cậu đeo khẩu trang, nhưng mặt mày lại dịu dàng cong lên, ý cười cũng rất rõ ràng.
Người đàn ông rũ mắt nhìn cậu.
"Làm sao vậy?"
Lâm Dữ Hạc lắc đầu: "Không có gì ạ."
Lục Nan không nói gì nhưng ngón tay lại nắm lấy cằm cậu, rũ mắt nhìn thẳng vào cậu.
Lâm Dữ Hạc không thể làm gì khác hơn là đầu hàng: "Chỉ là vừa rồi đột nhiên em cảm thấy, này giống như phụ huynh đưa con đến trường đi học vậy."
Chỉ có điều câu còn chưa nói hết Lâm Dữ Hạc đã hối hận rồi.
Một mặt, Lục tiên sinh tuyệt đối không phải là phụ huynh của cậu, nói như vậy thật ra đã vượt qua phép tắc; mặt khác, thật ra Lâm Dữ Hạc cũng không hề biết phụ huynh đưa con tới trường là cảnh tượng như thế nào, từ khi còn rất nhỏ cậu đã không còn được trải nghiệm cảnh tượng đó nữa rồi.
Cảm giác vừa rồi thật ra cũng chỉ là lúc nhỏ cậu nhìn thấy các bạn học khác được ba mẹ đưa tới trường mà tưởng tượng ra, lại không phải chính xác, có lẽ Lục tiên sinh khó có thể hiểu được loại lời nói quái lạ này của cậu.
Lâm Dữ Hạc đang muốn xin lỗi nói "mạo phạm rồi" thì lại nghe thấy giọng của Lục Nan.
"Đi học đừng có lơ là, phải ngoan ngoãn nghe lời của giáo viên."
Lâm Dữ Hạc ngây ngẩn cả người.
"Tan học thì ra ngoài hoạt động một chút, đừng cứ mãi ngồi im trong phòng học."
Giọng của người đàn ông vẫn trầm thấp như cũ, không mang chút cảm xúc gì, nhưng lúc mở miệng lại phảng phất như lời dặn dò của bậc phụ huynh vậy.
"Đi đi, buổi tối tan học tôi lại tới đón em."
Lâm Dữ Hạc muốn cười một cái nhưng hốc mắt lại vô duyên vô cớ dâng lên một nỗi