"Em về rồi?"
So với cậu thì Lục Nan lại bình tĩnh hơn rất nhiều, anh tuỳ ý lau những giọt nước còn đọng lại trên người, đường nét cơ bắp không ngừng nhấp nhô theo động tác ấy, tao nhã mà lại quyến rũ lạ thường.
Khiến cho người ta không khỏi liên tưởng đến mãnh thú có bộ lông mượt mà cùng bắp thịt săn chắc.
Anh giơ tay lên cầm lấy áo choàng tắm, hỏi: "Hôm nay đi chơi vui không?"
Nhưng anh lại không có được câu trả lời.
Mãi cho đến khi Lục Nan mặc áo choàng tắm xong rồi mà Lâm Dữ Hạc đứng ở cửa phòng vẫn còn đang ngây ngốc tại chỗ, Lục Nan nhìn về phía cậu, sau đó liền đi tới chỗ cậu.
"Làm sao vậy?" Lục Nan hỏi.
Anh dẫn Lâm Dữ Hạc vào trong phòng ngủ, duỗi tay ra giúp cậu cởi chiếc áo phao dài mà cậu chưa kịp cởi. Anh vừa mới ra khỏi phòng tắm, trên người vẫn còn thoảng mùi nước dưỡng da sau cạo râu đầy khoan khoái.
"Ninh Ninh?"
Lục Nan lại gọi thêm một lần nữa, lúc này rốt cuộc Lâm Dữ Hạc mới lấy lại tinh thần.
Từ đầu đến cuối ánh mắt Lâm Dữ Hạc vẫn luôn khoá chặt trên con hạc trước ngực anh, lúc này tuy Lục Nan đã mặc áo choàng tắm vào rồi nhưng vẫn chưa hoàn toàn che hết nó, mà còn lộ ra chiếc cổ dài và một bên cánh xinh đẹp của con hạc.
Bờ môi Lâm Dữ Hạc khẽ động đậy mấy lần mới phát ra được âm thanh.
"Hình xăm kia..."
Lục Nan cũng phát hiện ra cậu đang nhìn gì: "Là trước đây tôi đi xăm."
Giả dụ hình xăm đó không phải là con hạc thì Lâm Dữ Hạc cũng sẽ không muốn hỏi những điều này, nhưng bây giờ, cho dù hình xăm này không hề liên quan gì đến cậu thì cậu cũng không nhịn được mà gạn hỏi anh một câu.
"Ca ca... Sao lại nghĩ tới xăm cái này?"
Lục Nan dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào môi cậu, xác định môi cậu không quá khô rồi mới thu tay về.
"Ngực tôi có vết sẹo, nên xăm nó."
Lâm Dữ Hạc sững sờ, lúc cậu cẩn thận nhìn kỹ lại mới phát hiện ra quả thực dưới hình xăm tao nhã ấy có một vài chỗ lờ mờ nhô lên.
Chỉ có điều bởi vì tay nghề của người xăm quá tốt nên mới khiến cho người ta hoàn toàn không nhìn thấy vết sẹo ấy, cho dù là ở khoảng cách gần như này thì Lâm Dữ Hạc vẫn là nhờ có lời của Lục Nan nên mới nhìn ra được.
Hình xăm ấy thực sự rất tinh xảo, những đường nét xinh đẹp đi theo vết sẹo, làm cho vết sẹo hoàn toàn được che giấu đi, phảng phất như là nỗi đau của vết thương ấy cũng đã được xoá bỏ.
Con hạc ấy dừng chân tại vị trí này, chữa lành vết thương nơi anh.
Tuy rằng Lục Nan nói về vết sẹo này một cách rất hờ hững, nhưng Lâm Dữ Hạc học y, cậu biết rõ rằng vị trí của hình xăm này rốt cuộc gần với trái tim biết nhường nào——nếu chỉ cần lệch đi một tấc nữa thôi thì anh đã không còn ngày hôm nay nữa rồi.
Hơn nữa rõ ràng vết sẹo này có từ rất lâu rồi, đã lâu như vậy mà năm tháng vẫn không thể làm mờ đi vết sẹo mà còn cần dùng hình xăm để che giấu đi, Lâm Dữ Hạc chỉ cần nghĩ qua cũng có thể rõ ràng khi ấy vết thương này nguy hiểm đến mức nào.
Không biết tại sao, Lâm Dữ Hạc đột nhiên nảy sinh ra cảm giác khó chịu "tựa như đã từng trải qua" một cách khó hiểu.
Cậu nhìn chằm chằm vào hình xăm ấy, trong vô thức, giọng cậu hơi run rẩy: "Đây là vết thương từ khi nào ạ?"
"Từ rất lâu rồi." Lục Nan nói.
Anh dùng lòng bàn tay chạm vào gương mặt Lâm Dữ Hạc, gò má mềm mại ấy vẫn còn hơi lành lạnh, dường như là vì vừa trở về từ ngoài đêm lạnh nên chưa kịp ấm lên.
"Khi đó tôi còn chưa thành niên, không thể kế thừa tài sản của ba mẹ. Diệt trừ tôi thì bọn họ mới có thể chiếm được số tài sản đó."
Lục Nan lướt qua tình hình khi ấy chỉ bằng vài câu qua loa hời hợt.
Lâm Dữ Hạc nghe xong lại chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Cảm xúc dồn nén lại quá nhiều, ngược lại không thể nói ra thành lời, cổ họng cậu giống như bị cái gì đó chặn cứng, tựa như qua một lúc lâu sau Lâm Dữ Hạc mới cất tiếng hỏi được một câu.
"... Đau không?"
Lục Nan nói: "Không đau."
Gạt người.
Lâm Dữ Hạc nghĩ, trước đây ca ca còn nói cậu là nhóc lừa gạt, kết quả chính anh cũng nói dối.
Vết thương xuyên thủng da ấy chắc chắn rất đau, từng mũi từng mũi nhọn xuyên qua da khi xăm mình cũng rất đau. Nỗi đau đớn sẽ không vì chủ nhân của nó có vẻ rất kiên cường mà tiêu tan, mà nó sẽ luôn luôn khách quan, công bằng đến mức gần như là lạnh lùng, cho dù có người giỏi che giấu ẩn nấp thì nỗi đau ấy cũng vẫn sẽ tồn tại.
Giống như biết rõ Lâm Dữ Hạc không tin, Lục Nan còn bổ sung thêm một câu: "Đây chỉ là một vết sẹo thôi."
Lâm Dữ Hạc lại đột nhiên giống như bị chọc giận: "Bị thương ở vị trí này, sao có thể nói "chỉ là một vết sẹo" được?"
Cậu rất tức giận, giận đến mức giọng nói cũng có chút run rẩy, cảm xúc như thể bỗng tuôn tràn ra ngoài một cách kịch liệt đến khó hiểu.
Thế nhưng Lục Nan lại chỉ là nhìn cậu, giọng nói vẫn trầm thấp êm dịu như cũ.
"Ninh Ninh, trên người em cũng có."
Lâm Dữ Hạc bỗng khựng lại, ngay sau đó cánh tay liền lập tức bị người nọ nắm lấy.
Ngón tay hơi thô ráp ấm nóng bao phủ lên vị trí xương cổ tay mảnh khảnh của cậu, vị trí có màu đỏ nhạt đó là vị trí của vết thương năm ấy truyền dịch để lại.
Người đàn ông nhẹ vuốt ve vết sẹo ấy, đan chặt mười ngón tay vào với cậu.
Bọn họ đều mang theo vết thương.
Tay còn lại của Lục Nan thuận theo gò má Lâm Dữ Hạc đi xuống, nắm lấy chiếc cằm mảnh khảnh của cậu, rồi lại khẽ nâng nó lên. Lòng bàn tay của anh dán trên gò má cậu thật lâu, thế nhưng vẫn không thể hoàn toàn xua đuổi đi
chút lành lạnh trên đó, thế nên anh liền đổi sang một cách khác, sưởi ấm cậu một cách dịu dàng hơn.
Hơi thở bao phủ lên ấy quá mức quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến người ta không cách nào từ chối.
Mà thậm chí còn muốn tiến lại gần hơn.
Ngay vừa rồi Lâm Dữ Hạc còn đang tức giận, thế nhưng lúc này không biết lý do vì sao mà nơi căng tức lại chuyển từ lồng ngực sang viền mắt.
Bọn họ đã hôn nhau rất nhiều lần, những lần trước đây Lâm Dữ Hạc đều là vì không thở nổi nên viền mắt mới ướt nhoè, thế nhưng lần này ngay cả nơi sống mũi cũng bắt đầu dâng nên một nỗi chua xót.
Tất cả những cảm xúc dồn nén hết lại trong lồng ngực, không thể giải toả, chỉ còn lại là bản năng.
Bản năng hoài niệm và quyến luyến.
Hồi lâu sau, đến khi cậu triệt để ấm áp nên rồi thì Lục Nan mới thả cậu ra.
Phản ứng sinh lý ảnh hưởng quá lớn đến tinh thần, lớn đến mức khiến người ta khó có thể cự tuyệt, vậy nên đợi đến khi người đàn ông vươn tay ra lau đi ướŧ áŧ trên khoé mắt cậu, Lâm Dữ Hạc mới vứt bỏ đi nỗi xấu hổ, cậu mang theo giọng mũi, nhỏ giọng nói.
"Ca ca, tối nay anh vẫn phải làm việc sao?"
Cậu hỏi: "Nếu như anh phải tới thư phòng để làm việc, vậy em có thể tới đó cùng anh không?"
Lục Nan lại cúi đầu xuống hôn cậu, hôn thôi không đủ, liền dứt khoát bế cậu lên.
"Không làm nữa."
Lục Nan ôm Lâm Dữ Hạc đến giường, sau đó cúi người xuống, không chừa cho cậu chút khoảng không nào mà trực tiếp đè cậu dưới vòng tay mình.
"Chúng ta nghỉ ngơi."
Lúc Lâm Dữ Hạc vào cửa đã quên cởϊ áσ khoác, cuối cùng khi đã cởi xong áo len và quần dài thì cũng đã tốn khá nhiều thời gian rồi.
Rõ ràng là có người hỗ trợ, thế nhưng so với cậu tự mình làm còn chậm hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau là một ngày nắng khó có được, ánh mặt trời ấm áp hiếm hoi của mùa đông rải ánh sáng vào căn phòng rộng rãi, tăng thêm phần ấm áp.
Lâm Dữ Hạc ngủ thẳng đến khi mặt trời lên đến mông rồi mới tỉnh dậy, cậu dụi dụi mắt ngồi dậy, đầu óc rối như tơ vò, còn cơ thể thì "rối" như ai vò, chỗ nào cũng mỏi nhừ.
Lâm Dữ Hạc còn chưa tỉnh hẳn, cậu ngây ngốc nhìn chằm chằm vào phần chăn trống rỗng ở bên cạnh một hồi, ánh mắt trống rỗng không chút suy tư.
Mãi đến khi ngoài cửa truyền tới chút tiếng động, cậu mới ngẩng đầu lên.
"Em tỉnh rồi?" Lục Nan vẫn còn đang mạc quần áo ở nhà, anh đi tới chỗ cậu: "Dậy ăn một chút gì đi."
Lúc này Lâm Dữ Hạc mới phát hiện vậy mà người trước mặt lại là thật.
Cậu hơi mờ mịt: "Hôm nay ca ca không đi làm sao?"
Cậu tưởng là Lục Nan đã đi từ sớm rồi.
"Không." Lục Nan đi tới bên giường, cúi đầu nhìn cậu, nói: "Hai ngày trước tôi tăng ca để bỏ trống thời gian của ngày hôm nay ra rồi, đi đổi sổ hộ khẩu mới."
"Sổ hộ khẩu?" Lâm Dữ Hạc vẫn còn có chút ngơ ngác chẳng hiểu gì.
"Đúng vậy."
Cuối cùng Lục Nan vẫn là không nhịn được, vươn tay ra nhéo nhéo cằm của cậu.
"Vậy nên hôm nay không thể ngủ tiếp nữa đâu, ăn sáng xong chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi thôi."
Lâm Dữ Hạc vẫn chưa kịp phản ứng lại: "Chúng ta?"
"Ừ, tôi và em."
Thầy Lục kiên nhẫn giải đáp.
"Lấy giấy chứng nhận kết hôn, đi nhận sổ hộ khẩu của chúng ta."
________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chú không chỉ muốn nhận sổ hộ khẩu mà còn muốn lấy một chiếc còng tay và một xiềng xích, khoá chặt em lại đó Hạc Hạc.
Hôm qua viết thâu đêm năm nghìn chữ, hôm nay số chữ có hơi ít ToT, tui nghỉ ngơi ổn rồi sẽ viết nhiều hơn chút. Khúc mắc sẽ được giải quyết ở đằng sau.
Thời gian đăng liên tục nhiều rồi thì độc giả cầu chương mới cũng đã giảm đi rất nhiều, cảm ơn mỗi một cô gái đến giờ vẫn theo sát bộ truyện, Đăng Đăng (tên tác giả) yêu bạn, Đăng Đăng muốn nói lớn "muah" (- 3 -)!
Editor: đã để mọi người phải chờ lâu rồi, tuần này tui ktra vs thi nhiều quá nên k có tg làm. Định để mai làm thêm 1 chương nữa rồi đăng, nhưng dịch chương này tui phấn khích quá, muốn đăng luôn chia sẻ cùng mọi người hihi. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nha~~~
Truyện convert hay :
Đấu Phá Chi Vô Thượng Chi Cảnh