Họ đến và đi mà không để Tề Thư Dung biết.
Sở Khâm đã chết, Tề Thư Dung không còn liên quan đến gã nữa, nàng cũng sẽ bước ra và sống một cuộc đời khác với trước đây.
Hai người đưa ít tiền mua dầu mè cho một tiểu hòa thượng, để y chuyển giao cho trụ trì thắp đèn cho hai mươi ba nữ tử, lần sau bọn họ sẽ đến xem.
Xe ngựa lảo đảo lắc lư tiến vào thành trước khi cổng thành đóng lại.
Giờ giới nghiêm trong thành còn chưa bắt đầu, Sở Chiêu đã nói nói sẽ dẫn Lâm Hành Chi đi ăn món ngon.
Kết quả vừa mới xuống xe ngựa, hai người liền nhìn thấy trong con hẻm bên cạnh có hai người đang lôi kéo.
Trùng hợp chính là, cũng có người quen, là Tôn gia cô nương Tôn Vũ San.
Lâm Hành Chi cùng Sở Chiêu nhìn nhau, nghĩ thầm, đây là duyên phận gì vậy chứ, chân trước mới gặp Tề Thư Dung, chân sau liền đụng phải Tôn Vũ San.
Hai người lôi kéo cãi nhau, nghe giống như nam tử kia có hôn ước với Tôn Vũ San, muốn kéo nàng về nhà, nhưng Tôn Vũ San không muốn.
“Chát!”
Đột nhiên, nam nhân giơ tay tát Tôn Vũ San một cái vang dội, tiếp theo chửi ầm lên, “Con khốn này, giả vờ cái gì? Ai mà không biết ngươi đã sớm bị tên thủ lĩnh phản quân ngủ nát, lão tử là phu quân đã đính hôn với ngươi, thì trước tiên để ngươi hầu hạ không được sao? Dù sớm hay muộn ngươi cũng nằm trên giường lão tử!"
Nam nhân thân hình cao lớn, nhìn liền biết không dễ chọc, mà Tôn Vũ San quần áo cùng tóc đều có chút loạn, cổ tay nàng có vệt đỏ rõ ràng là lưu lại khi người nam nhân đó tóm lấy.
Nàng khóc lóc quật cường mà lắc đầu, “Ta cùng ngươi không quan hệ, ta sẽ không gả cho ngươi, càng sẽ không theo ngươi đi, ngươi đừng mơ tưởng!”
Tôn Vũ San dùng sức giãy giụa, nhưng lại vô ích do sức mạnh chênh lệch và sự tức giận của người nam nhân, nhìn thấy nam nhân kia lại giơ tay muốn đánh Tôn Vũ San, Lâm Hành Chi nói "Thạch Mặc."
Thạch Mặc phi thân tiến lên, từ trên trời giáng xuống sau lưng nam nhân, dùng vỏ kiếm đặt trên cổ nam nhân, chỉ nói hai chữ, “Thả người.”
Nam nhân quay đầu thấy một người không quen biết đang chĩa kiếm vào mình, lập tức vung tay lên, “Tiểu tử thúi, biết lão tử là ai không? Dám xen vào chuyện của lão tử, coi chừng ta sẽ tát chết ngươi..."
Thạch Mặc còn chưa cho hắn cơ hội nói hết lời tàn ác của mình, hai viên đá bắn ra, một bên trái một bên phải đập vào đầu gối của nam nhân, trước khi người nam nhân quỳ xuống, hắn dùng vỏ kiếm đập vào sau gáy người nam nhân, rồi quay người bỏ đi.
Đợi đến khi hắn ra khỏi con hẻm, nam nhân quỳ mạnh xuống đất cúi thấp đầu xuống.
Tôn Vũ San bị dọa ngây người nửa ngày mới duỗi tay kiểm tra hơi thở, xác nhận còn thở mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo nàng lại nghĩ tới cái gì, nắm lấy váy chạy ra ngoài ngõ đuổi theo người đã giúp mình, nhưng chỉ nhìn thấy một vài bóng lưng người từ phía sau, hai người phía trước sóng vai nhau đi, theo sau là một thị vệ, trùng hợp chính là người vừa nãy giúp nàng.
Tôn Vũ San nhận ra một trong hai người đằng trước—— Lâm Hành Chi, người đã khiến nàmg phải mang tiếng xấu đến mức này, người mà nàng hận nhất!
Lại là người cho người đến cứu nàng, Tôn Vũ Vệ comg cong khéo miệng, mặt đầy trào phúng, “Giả nhân giả nghĩa, buồn cười đến cực điểm.”
Tôn Vũ San đi lên, đuổi theo Lâm Hành Chi cùng Sở Chiêu trước khi họ bước vào cửa, gọi lớn, “Lâm Hành Chi! Ngươi đem ta hại thành dáng vẻ này, chính là tội ác của ngươi, ngươi cho rằng cho người đánh tên khinh nhục ta là có thể bù đắp tội lỗi sao? Không có khả năng! Ngươi đời đời kiếp kiếp đều nợ ta, ngươi sẽ không bao giờ trả hết tội lỗi của ngươi!"
Quán này vị trí hơi xa, trên đường không có nhiều người qua lại, nhưng bên trong thực khách lại có rất nhiều, nghe thấy náo động đều ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn về phía cửa chuẩn bị xem kịch.
Tuy nhiên, đương sự còn lại không cho bọn họ cơ hội này, Lâm Hành Chi cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng nói:"Ồ, tuỳ ngươi."
Nói xong liền bước qua ngạch cửa vào quán ăn, phía sau Tôn Vũ San bị mấy chữ nhẹ nhàng bâng quơ của y làm cho tức giận đến đỏ mặt, nửa ngày không nói ra được một từ.
Như vậy là xong rồi?
Những thực khách tò mò muốn xem náo nhiệt đều thất vọng.
Nhưng động tĩnh này đã thu hút sự chú ý của những người trong phòng riêng trên lầu, người ngồi bên trong không ai khác chính là Tề Vương, hắn ta cực kỳ nhạy bén mà nghe được ba chữ Lâm Hành Chi.
Sự việc nói đến thật châm chọc, chỉ trong vòng ba ngày, những người ủng hộ Sở Khâm không phải bị Kiến Nguyên Đế xử trí thì chính là sốt ruột tìm chủ tử mới.
Lần trấn áp phản loạn này, Thái Tử cùng Tề Vương mỗi bên chiếm một nửa công lao, Kiến Nguyên Đế cũng đối xử bình đẳng, cho nên hai bên đều có thêm không ít người quy phục, hai bên đều đang muốn mượn sức, qua một thời gian nữa, triều cục sẽ sinh ra biến hóa.
Hôm nay là có người mời Tề Vương uống rượu ăn cơm tại quán ăn này.
Quán nằm ở vị trí hẻo lánh nhưng đồ ăn thì ngon, rượu thì tuyệt vời, quan trọng nhất là người tới đây ăn không phú thì quý.
Hôm nay Tề Vương đến vì muốn thể hiện thái độ thân sĩ trọng hiền tài của mình, lại không ngờ Lâm Hành Chi cũng tới, lập tức nở nụ cười, nâng ly lên uống một ngụm:"Hôm nay xem ra số phận của bổn vương đã đến."
Tề Vương bảo người của mình để mắt xem Lâm Hành Chi vào phòng riêng nào để lát nữa sẽ đi gặp.
Người của hắn ta vội đi ra ngoài, lại nhanh chóng trở về, nhưng sắc mặt không tốt lắm, Tề Vương ngẩng đầu hỏi:"Như thế nào?"
Thủ hạ nói: “Vương gia, người ở cách vách, nhưng không một mình.”
“Nói,” Tề Vương có một loại dự cảm không lành, người đi cùng Lâm Hành Chi chính là người ngăn cản hắn ta muợn sức Lâm Hành Chi.
Thủ hạ không nói gì, chỉ vươn ba ngón tay, Vương gia bọn họ không thích có người ở trước mặt nhắc đến Lệ Vương.
Đối với người ngoài, hắn ta là kẻ tao nhã lễ nghĩa, nhưng trong thâm tâm lại hận huynh đệ.
Mà trong số đó hắn ta hận nhất chính là Sở Chiêu, bởi vì Tề Vương cảm thấy bọn họ vốn nên là những kẻ giống nhau, nên sống trong nơm nớp lo sợ, phải cúi đầu khom lưng trước mặt Kiến Nguyên Đế phải giả vờ hiếu thảo để lấy lòng ông ta để có một cuộc sống tốt hơn.
Nhưng Sở Chiêu không những không như vậy, những người khác cũng không có, hắn ta là người duy nhất làm như vậy, Tề Vương khó có thể tiếp thu kết quả như vậy.
Nhưng những người khác không giống nhau, bọn họ còn mẫu phi, còn có mẫu tộc che chở.
Chỉ có Sở Chiêu, chỉ cần Sở Chiêu giống hắn ta, không có người che chở, từ trước cũng không được Kiến Nguyên Đế thích, bọn họ đồng bệnh tương liên, là hai người giống nhau nhất.
Từ trước Tề Vương còn tự mãn, cảm thấy Sở Chiêu không thông minh bằng mình, không thể làm phụ hoàng hài lòng nhất định sẽ thảm hại hơn hắn ta.
Hắn ta còn nghĩ tới sẽ làm như thế nào để cứu Sở Chiêu khi hắn bị bắt nạt đến mức không thể sống sót, để Sở Chiêu mang ơn đội nghĩa với hắn ta, khiến Sở Chiêu vì báo ân mà phải mghe mệnh lệnh của hắn ta.
Nhưng mà, suy nghĩ của Tề Vương một cái cũng không thành sự thật, kể từ khi Sở Chiêu rời cung bước ra chiến trường, người này đã hoàn toàn khác với hắn ta.
Nhìn thấy người mà mọi người đều kiêng kỵ, ngay cả Kiến Nguyên Đế cũng không đặt vào mắt, mà Kiến Nguyên Đế thậm chí còn không thể giết hắn.
Đối lập với chính mình, Tề Vương cảm thấy mình chính là một tên hề.
Hắn ta khó có thể tiếp thu sự thật đó, cho nên cực kỳ hận người này.
Hắn ta đem Sở Khâm, Thái Tử còn có Ninh Vương đều là đối thủ, chỉ duy nhất coi Sở Chiêu là kẻ thù, kẻ thù mà hắn ta hận nhất.
Thủ hạ từng vô số lần nhìn