Thấy cảnh tượng này, những người vốn đang vỗ. tay khen hay lập tức im lặng lại.
Ai nấy đều rút lui nhượng bộ, sợ liên lụy đến bản thân nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Đội trưởng, chúng ta phải làm sao bây giờ, có nên duy tỉ trật tự không?" Một bảo vệ lập tức chạy qua hỏi.
Sắc mặt Sở Phong vẫn lạnh nhạt, hẳn phất tay nói: "Không cần vội, cứ xem tình hình trước đã rồi nói”
"Với cả, việc lúc nãy tôi bảo anh phân phó các thành viên trong đội lắp lại thiết bị giám sát dưới gầm. bàn, đã chuẩn bị xong chưa?”
"Chuẩn bị xong rồi ạ!"
Bảo vệ gật đầu đáp: "Theo lời dặn của anh, con vít thứ hai ở phía bên phải của tất cả các thiết bị giám sát đều đã được vặn lại”
"Được, bảo các thành viên trong đội chờ thời cơ hành động, cứ đợi mệnh lệnh."
Ngay từ lúc Hồng Thái Bảo tới, hắn đã nhận ra tình hình không ổn lắm.
Hắn đã ở đây từ lâu, chuyện người phụ nữ bị đánh lúc nãy hắn cũng nhìn thấy tận mất, không những không thấy tức giận mà còn thấy hơi may mắn.
Mà những người đàn ông mặc âu phục ở đây hầu hết đầu là người cải trang thành người phục vụ, nhìn
thì trông vô hại, lúc này đây cùng với tiếng ra lệnh của người đàn ông, tất cả họ đều ùn ùn ùa tới, trực giác nói cho hẳn biết, đám người này có gì đó kỳ lạ, có thể là có liên quan tới bữa tiệc đầu tư tối nay.
Cho nên hắn định im lặng theo dõi diễn biến, chờ cơ hội thích hợp thì ra tay.
Huống chỉ, bây giờ hẳn và Diệp Kim Long xảy ra xung đột, với hắn mà nói thì chẳng còn gì tốt hơn.
Để anh ta nếm chút đau khổ cũng tốt.
“Mấy người, mấy người định làm gì hả?”
Nhìn thấy đám người này, trong nháy mắt Diệp Kim Long đã sợ tè ra quần, anh ta vô thức bước lùi lại, hoảng sợ nhìn Hồng Tháo Bảo.
Trình Lan kéo cánh tay Lạc Thi Thi cũng lui về theo.
Lúc này, Hồng Thái Bảo từ từ đứng dậy nhờ sự giúp đỡ của người phụ nữ, anh ta co giãn gân cốt, mãi đến khi thoải mái một chút rồi mới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Diệp Kim Long, giận dữ quát to: "Con mẹ mày, đánh người phụ nữ của tao thì thôi, lại còn dám đánh tao, hôm nay ông đây không gi ết chết mày. thì tao làm con mày!"
Cùng với cái phất tay của anh ta, mười mấy người. đàn ông mặc âu phục lao vọt tới chỗ anh ta.
"Này, đồ rác rưới, anh chẳng phải là đội trưởng đội bảo vệ sao?"
"Ở đây có người ngang nhiên gây hỗn loạn, chẳng lẽ anh không định giải quyết à?
Thấy tình hình không ổn, Trình Lan lập tức hét lên với Sở Phong.
Sở Phong bưng chén trà, nhấp một ngụm rồi hờ hững đáp: "Tôi là đội trưởng đội bảo vệ, nhưng tôi không thấy có ai gây hỗn loạn cả.”
"Người phụ nữ của người ta bị ăn đánh, bây giờ muốn đồi lại công bằng, đây là chuyện tranh chấp cá nhân, không nằm trong sự bảo hộ của bảo vệ hiện nay”
"Rác rưởi, anh đang dùng việc công để trả thù riêng!"
Trình Lan bực tức giậm chân, nhưng người của đối phương đã lao tới rồi, nếu không nhanh chóng nghĩ ra cách gì thì cả ba người họ đều sẽ gặp nạn.
Trong tình thế cấp bách, cô ta lập tức quát lên với Hồng Thái Bảo: "Tên đàn ông kia, anh mau cho người của anh lui về đi!"
"Anh có biết ngài Diệp là ai không hả? Anh ấy là cậu cả nhà họ Diệp, một trong ba gia tộc hạng hai hàng đầu, nếu anh dám động đến một cọng tóc gáy của anh