Nghe hai người nói như vậy, Lạc Thi Thi không khỏi lo lắng.
Muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị mẹ mình mạnh mẽ kéo đi, chốc lát đã tới bên trong tiểu khu.
Hai nhân viên bảo vệ mặc dù không biết tình huống cụ thể, nhưng có thể nhìn ra được, mấy người Diệp Kim Long có mâu thuẫn với tên nhóc này.
Cho tới nay, họ luôn muốn thiết lập mối quan hệ với đối phương, thoạt nhìn, đây là một cơ hội không tồi để thể hiện.
“Bàn Tử, mau tóm hắn lại, đừng để lát nữa đội trưởng trở vẽ thì hắn lại giằng co chạy trốn."
"Yên tâm đi, tôi xem, nếu hắn dám chạy, ông đây đánh gãy chân chó của hẳn."
Hai người nhìn nhau mỉm cười, đồng thời ôm chặt. Sở Phong, như thể sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
Mà vẻ mặt của Sở Phong cũng vô cùng âm trầm, trong lòng bùng lên một ngọn lửa không rõ nguyên. nhân.
Hắn cũng coi như tiên lễ hậu binh.
Ngay cả chìa khóa cũng đã được lấy ra, nhưng bọn người này vẫn càn quấy.
Khi định phát tác, đội trưởng an ninh đi xác minh tình hình nhanh chóng chạy lại!
“Thả, buông ra."
“Mau buông cậu ta ra.."
Đội trưởng cả đường chạy như điên, thở hổn hển.
Hai nhân viên bảo vệ khó hiểu, bối rối nói: "Có ý gì đây đội trưởng, sao lại buông hẳn ra, tên này chẳng phải chỉ là một tên trộm chìa khóa thôi sao.
"Bốp bốp!"
Đội trưởng xua tay tát cậu ta một cái, giận dữ gầm lên: "Tên trộm cái đầu mẹ cậu, Sở tiên sinh người ta chính là chủ nhân nơi này!"
“Tôi vừa đi xem xác minh sản nghiệp. Không chỉ chìa khóa của cậu ta là thật mà quyền sở hữu tài sản và nhận dạng khuôn mặt đều là của cậu ta!”
Bùm.
Nghe vậy, đầu của hai nhân viên bảo vệ như nổ tung,
Cứ tưởng hẳn là kẻ lừa đảo, đám người Diệp Kim Long vừa xuất hiện lại xác định thân phận của hẳn.
Nhưng hiện tại nghe được lời đội trưởng nói, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ấy, khẳng định không phải nói đùa, lập tức cảm thấy có chút hoảng sợ.
Đang mù mịt không biết làm gì, đội trưởng còn thêm: “Hai tên chó má này, ai cho các người bắt Sở tiên sinh?”
Cậu ta chính là chú nhân biệt viện Thanh Long chúng ta, "Thiên Sơn biệt thự” xa hoa quý giá nhất, nếu hai người khiến bọn họ không vui, đừng nói bát cơm. các người bị mất, thậm chí không thể tồn tại ở Tây Kinh nữa."
“Cái gì?!"
Nghe vậy, hai nhân viên bảo vệ đều sợ hãi.
Nhanh chóng buông tay ra, vô thức khuỵu xuống tự tát vào mặt mình, một bên nhận lỗi: "Xin lỗi Sở tiên sinh."
“Là do chúng tôi có mắt như mù, hiểu lầm ngài là tên lừa đảo, chúng tôi đáng chết mà."
“Ngài là chủ nhân của biệt thự Thiên Sơn, cũng là. vị khách quý nhất trong tiểu khu chúng tôi, chúng tôi sai rồi, chúng tôi thật sự biết sai rồi."
“Xin hãy thương xót, mong ngài rộng lượng, buông tha cho chúng tôi."
Họ khóc lóc thám thiết, khuôn mặt mang vẻ đau khổ không thôi.
Có thể mua nhà ở đây đã