Chẳng lâu sau, Thương Úc lạnh nhạt phất tay, Lạc Vũ và Lưu Vân nối đuôi nhau ra ngoài.
Lê Tiếu ngồi trên sofa nhìn theo bóng lưng Lạc Vũ, chợt nhếch môi.
Trong phòng họp bên cạnh, Lưu Vân trở tay đóng cửa lại, liếc nhìn Lạc Vũ, bất đắc dĩ nhíu mày: "Sao mới về mà cô đã gấy chuyện với lão đại thế?"
Nửa năm nay Lạc Vũ luôn xử lý công việc ở Parma, nếu không phải lần này Truy Phong bị đưa đi, có thể trong một thời gian nữa cô ta cũng sẽ không trở về.
Lưu Vân cũng không ngờ rằng Lạc Vũ dám bất kính với Lê Tiểu ngay trước mặt lão đại.
Lạc Vũ khoanh tay đứng dựa vào tường, đuôi mắt hẹp dài hiện lên ánh sáng lạnh lẽo: “Đây không phải là gây chuyện.
Thân phận của lão đại chẳng khác nào Chủ tịch của Diễn Hoàng, nên dù bên cạnh anh ấy có ba nghìn người đẹp thì tôi cũng chẳng buồn liếc mắt."
"Nhưng sự thật thì thế nào, đâu phải cậu không biết.
Tôi thừa nhận, tuy cô ta vừa đẹp vùa thông minh, nhưng có ích hay không?"
"Phía Parma còn có bao nhiêu kẻ như hổ rình mồi với lão đại.
Dù là người trong tộc thì các đường chủ và chú bác đều hận không bắt được điểm yếu của lão đại để đạp anh ấy xuống đài."
“Một bình hoa di động như cô ta thì có tư cách để anh ấy bảo vệ không? Nếu một ngày nọ lão đại cùng bị công kích, cậu có chắc chắn cô ta sẽ không sợ hãi tè ra quần chứ?"
Cô ta nói năng nghe rất khí phách.
Lưu Vân im lặng, nhịn không được phải phản bác: "Thật ra thì qua mấy ngày tiếp xúc, tôi thấy cô Lê không phải là bình hoa di động."
Lạc Vũ vuốt mái tóc ngắn của mình, thất vọng thở dài: “Bắt đầu từ khi nào mà cả cậu cũng làm việc theo cảm tính thế?"
Lưu Vân ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Lạc Vũ, nói lời thâm ý: “Rốt cuộc cô Lê là người thế nào thì giờ vẫn chưa thể nói được.
Nhưng hành động vừa rồi trong phòng của cô thật sự chưa thỏa đáng."
Nghe thấy thế, Lạc Vũ nghiền mũi