Lê Tiếu nhìn sang Thương Tung Hải, cười khẽ lắc đầu: "Dạ chưa đi bao giờ."
Nếu không phải vì quen biết Thương Úc, chắc đời này cô cũng chắng để ý đến Parma.
Sự nhắc nhở của Thương Tung Hải lại gọi lên sphongdhờ trong cô.
Thương Tung Hải nhấp ly hồng trà, cảm khái: “Hóa ra là chưa từng đi..."
Không đợi Lê Tiếu đáp lại, ông vuốt ve ly trà, cặp đôi mắt có thâm ý khác xuống, than khẽ: “Nếu có cơ hội, cháu nên về thăm một chuyến."
Lúc này, không ai phát hiện Đoàn Thục Viện vẫn luôn yên lặng bỗng trở nên hồi hộp.
Lê Tiếu vẫn luôn chú ý đến Thương Tung Hải, nghe ông nói thế thì vẻ ngạc nhiên vụt lướt qua đáy mắt cô.
"Cháu nên về thăm một chuyến."
Những lời này dường như có ý nghĩa khác.
Tại sao không phải là “Có thời gian đến thăm một chuyến" mà lại là “Về thăm một chuyến".
Giữa cô và Parma, ngoài hôn sự từ bé khó hiểu, lẽ nào vẫn còn mới quan hệ không muốn người biết?
Đúng lúc này, Lê Quảng Minh vội từ trên lầu xuống.
Trong tay ông cầm một hộp gấm hình vuông màu đỏ, trông rất có cảm giác cổ xưa, nhưng được gìn giữ rất tốt.
Lê Quảng Minh nắm chặt hộp gấm, đưa cho Thương Tung Hải: “Ông cụ Thương, đây là thư đính hôn năm ấy."
Thái độ vẫn nhún nhường như trước.
Thương Tung Hải nhận lấy hộp gấm, quan sát vài lần rồi nhìn qua Lê Quảng Minh: "Anh giữ nó tốt như vậy, thật có lòng."
Lê Quảng Minh cười cứ như được khen mà sợ: “Ông cụ Thương nói chi điều ấy, đây là chuyện phải làm."
Nói đến đây, dường như hôn sự khó hiểu này đã được giải trừ hoàn toàn.
Nhưng trong lòng Lê Tiếu lại gọn sóng vì lời nói của Thương Tung Hải.
Thư đính hôn đó viết gì?
Đối với cô thì Parma có mối liên hệ thế nào?
Lúc này, Thương Tung Hải nhìn đồng hồ đeo tay, vừa đứng dậy vừa nói: “Đi thôi, tôi đã cho người đặt tiệc ở Thủy Tinh Uyển.
Anh em chúng ta đã nhiều năm không gặp, thừa dịp hôm nay cùng nhau ôn chuyện.
Dù đã từ hôn, nhưng giao tình giữa chúng ta không