“Thẩm Lãng, anh là con chó hoang!”
“Vi Vi nhà tôi, muốn có vóc dáng liền có vóc dáng, muốn có tướng mạo liền có tướng mạo, một tên ship đồ ăn như cậu có tư cách gì chứ?”
Thành phố Bình An, tại khách sạn năm sao Long Thịnh, một bữa tiệc sinh nhật đang diễn ra.
Một người phụ nữ trung niên với mái tóc ngắn, đôi môi mỏng nhếch lên, đôi lông mày mỏng kiêu kì, đôi mắt để lộ sự khinh bỉ.
Bà ta là Tiền Mĩ Lan, mẹ của bạn gái Thẩm Lãng.
Bịch.
Tiền Mĩ Lan cầm lấy hộp quà được đóng gói đẹp mắt trên bàn, đập lên đầu Thẩm Lãng.
Chiếc vòng tay pha lê chính hãng của Givenchy rơi xuống đất, vỡ tan.
Thẩm Lãng đã tiết kiệm, dùng tiền lương cả năm của mình để mua món quà này.
Nhưng người bạn gái Vi Vi vóc dáng cao ráo, dung mạo xinh đẹp lại dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát, thờ ơ, không chút động lòng.
“Tôi nói thực cho cậu biết, Vi Vi đã được nhận vào học ở trường giỏi nhất trên tỉnh, toàn trường chỉ có nó là thạc sĩ chuyên ngành này, tương lai rộng mở, cậu sớm bỏ cuộc đi!”
Thực ra, với thành tích của Thẩm Lãng, anh phải được trường giỏi nhất trên tỉnh nhận mới đúng, nhưng không biết vì sao đột nhiên bị đánh trượt!
Thẩm Lãng cúi xuống nhặt chiếc vòng bị gãy, nhưng lại bị người khác giẫm chân lên.
Anh nghiến răng, ngước lên, là khuôn mặt quỷ quyệt của Chu Tử Hào.
“Tên nghèo kiết xác, nghĩ rằng mày xứng với em tao sao? Nằm mơ giữa ban ngày!”
Bàn tay của Thẫm Lãng bị Chu Tử Hào giẫm lên một cách tàn nhẫn.
“Dì, đây là gấu bông mà con tặng Vi Vi, chúc Vi Vi của chúng ta ngày càng xinh đẹp.”
Chu Tử Hào chi 100 đô la, chọn ngẫu nhiên một món quà ở một cửa hàng bên đường.
Nhưng lúc này, Tiền Mĩ Lan lại vui vẻ đưa tay nhận lấy món quà, giữ con gấu bông trong tay thật cẩn thận.
“Tử Hào đúng là hiểu chuyện, món quà đẹp thế này, bác và Vi Vi rất thích, nói đùa chứ, nếu không phải họ hàng thân thích, bác đúng là muốn gả Vi Vi cho cháu!”
Chu Tử Hào và Bạch Vi Vi là anh em họ hàng xa, so về huyết thống cũng không gần lắm, nhưng Chu Tử Hào chỉ có hứng thú với Lâm Nhuyễn Nhuyễn, đối với Bạch Vi Vi thì rất xa cách.
Anh ta vội vã thể hiện như vậy, là vì có liên quan đến Thẩm Lãng.
Có lần hắn ta muốn làm điều bất chính với Lâm Nhuyễn Nhuyễn, nhưng bị Thẩm Lãng bắt gặp, làm hỏng “chuyện tốt” của anh ta.
Lúc này, đôi vai của Thẩm Lãng run rẩy dữ dội, anh siết chặt nắm tay, gần như không thể kìm nén cơn giận từ tận đáy lòng.
Chiếc vòng tay được mua bằng lương cả năm của anh, lại giống như một thứ rác rưởi trong mắt người khác!
Còn không bằng con gấu được mua đại trên phố!
Tiếng chuông leng keng...
“Thẩm Lãng, đồ phế vật nhà cậu, đi ship đồ còn đâm vào xe BMW.
Cậu bị sa thải rồi, 70 triệu tiền bồi thường cậu tự nghĩ cách đi!”
Thẩm Lãng cúp điện thoại, kìm nén sự tức giận, từng từ từng từ nặng nề được nói ra.
“Vi Vi, anh mong em có thể trả lại cho anh 70 triệu, giờ anh thực sự cần số tiền đó!”
Anh dành thời gian rảnh đi ship đồ, tiết kiệm suốt 4 năm đại học được 70 triệu để trong thẻ ngân hàng của Bạch Vi Vi để cô ta giữ hộ.
Anh quá tin tưởng bạn gái rồi.
Vốn là số tiền để trả học phí học thạc sĩ, giờ cần dùng để bồi thường.
Tình cảm suốt 1 năm qua, Bạch Vi Vi sẽ không một mình nuốt số tiền xương máu đó chứ?
“Tôi tiêu rồi.” Khóe miệng Bạch Vi Vi nhếch lên, nhẹ nhàng trả lời.
Nhìn dáng vẻ hững hờ trả lời của Bạch Vi Vi, Thẩm Lãng như bị sét đánh ngang tai.
“Cái gì? Em chưa được sự đồng ý của anh, sao đã tiêu hết rồi?”
Anh như bị mắc nghẹn ở cổ họng, muốn hét lên nhưng hét không nổi.
“Vài đồng tiền bẩn thỉu của anh còn không đủ cho tôi mua mỹ phẩm, tôi lãng phí 1 năm thanh xuân cho anh, tôi xứng đáng được nhận nó, chia tay đi!” Bạch Vi Vi liếc nhìn Thẩm Lãng với thái độ khinh bỉ.
Trong mắt cô ta, Thẩm Lãng chỉ là tấm vé ăn dài hạn.
Nếu giờ cô ta đã được nhận vào trường cao nhất trên thành phố, sắp tới sẽ rời khỏi thành phố Bình An, không phải người cùng một thế giới, cô ta hận không thể ngay lập tức xóa nhòa đi mối quan hệ với Thẩm Lãng.
Nếu để người khác biết được bạn trai là một người ship đồ ăn, thì thực sự quá mất mặt!
“Tình cảm của chúng ta, không thể vượt qua được sao? Em thay đổi quá nhiều!”
Hai mắt Thẩm Lãng đỏ lừ, đôi môi run rẩy.
Những lời thề, những ấm áp ngọt ngào, mới như ngày hôm qua.
Qua một đêm, Bạch Vi Vi được nhận vào trường trên tỉnh, mọi thứ hoàn toàn thay đổi!
“Anh nên hiểu rõ, chúng ta không cùng một thế giới!”
Đôi lông mày của Bạch Vi Vi nhướn lên, đầy sự ghê tởm.
Còn Thẩm Lãng lúc này, đã hoàn toàn mất hết hy vọng.
“Tiền! Xin trả lại anh 70 triệu đó, anh cần dùng gấp!”
“Tôi không trả đó thì sao? Đúng là keo kiệt, không phải chỉ là 70 triệu thôi sao, sống chết không buông vậy? Xem ra quyết định chia tay anh đúng là đúng đắn!” Bạch Vi Vi khoanh hai tay, cười khẩy.
“Đúng vậy, vì 70 triệu mà lo đến mức đó sao, đúng là không ra sao mà!” Tiền Mĩ Lan cũng thêm vào một câu.
Về phần Chu Tử Hào, thái độ cao ngạo nhìn xuống Thẩm Lãng: “Chỉ cần đáp ứng một yêu cầu của tao, tao sẽ trả lại cho mày 70 triệu.”“Điều kiện gì?” Thẩm Lãng biết Chu Tử Hào sẽ