Chủ nhiệm Lưu nhớ lại giọng điệu vừa rồi của Thẩm Lãng, ông ta càng tin tưởng hơn vào phỏng đoán của mình.
Nếu quan hệ giữa Thẩm Lãng và viện trưởng Triệu thật sự không bình thường, thế thì đúng là đâm đầu vào một gốc rạ cứng rồi.
Nghĩ tới đây, ông ta bắt đầu cảm thấy lo sợ.
Sau này, nhất định phải đối xử với Thẩm Lãng bằng thái độ thận trọng!.
ngôn tình ngược
Mà viện trưởng Triệu Thiết Sơn nhiệt tình với Thẩm Lãng như vậy, ít nhiều gì cũng vì nể mặt Tống Tri Viễn.
Nếu Thẩm Lãng thực sự có tay nghề chữa bệnh cao, vậy thì chắc chắn sẽ gây được ấn tượng.
Tiếp theo, Thẩm Lãng và viện trưởng Triệu tới phòng làm việc của viện trưởng.
Đúng như dự đoán của Thẩm Lãng là đã gặp Tống Tri Viễn.
Vừa gặp, Tống Tri Viễn đã hồ hởi, mừng rớt nước mắt mà nắm chặt tay Thẩm Lãng.
Trước đó, khi gọi điện thoại, Tống Tri Viễn không hề kích động như vậy, nhưng sau khi gặp mặt lại không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Cũng chỉ có ai đã từng phải xuống âm phủ, mới hiểu được sự sống đáng quý trọng tới nhường nào.
Vẻ mặt của Thẩm Lãng rất bình thản, dễ như trở bàn tay, không đáng nói, điểm vài huyệt là xong.
Thái độ bình tĩnh của Thẩm Lãng càng khiến cho Tống Tri Viễn và Triệu Thiết Sơn thấy khâm phục.
Nhưng có điều, Triệu Thiết Sơn không tin tưởng Thẩm Lãng một cách dễ dàng như vậy.
Người may mắn chết đi sống lại là Tống Tri Viễn, chứ không phải anh ta nhưng ông ấy lại lo lắng nếu để lỡ một người tài.
Vì vậy, Triệu Thiết Sơn quyết định thử Thẩm Lãng.
“Nghe ông Tống nói, Tiểu Thẩm dùng phương pháp điểm huyệt để giúp ông Tống giải mười hai huyệt đạo, mặc dù tôi xuất thân là bác sĩ tây y nhưng cũng rất có hứng thú với đông y, Tiểu Thẩm nếu không phiền có thể biểu diễn một vài kỹ năng điểm huyệt cho tôi mở mang tầm mắt chứ.
”
Triệu Thiết Sơn không thực sự tin vào phương pháp điểm huyệt, ông ta chuyên về tây y, nhưng cũng không kỳ thị đông y, chỉ là “điểm huyệt” nghe có vẻ thần bí và mơ hồ, nó hão huyền như trong tiểu thuyết võ thuật vậy.
Ông ta thật sự không thể tự thuyết phục bản thân mình tin được, có thể kích thích huyệt đạo mà không cần châm cứu, điều này chỉ có trong truyện cổ tích mà thôi.
Nhưng trong lòng Thẩm Lãng lại có một suy nghĩ khác.
Triệu Thiết Sơn thật sự không biết xấu hổ khi muốn anh biểu diễn kỹ thuật điểm huyệt.
Tốt nhất là giơ hai tay lên đầu hàng cho xong, thầy Linh Xu đã dặn rằng ở bên ngoài nên hạn chế thể hiện tài nghệ chữa bệnh, bởi trên đời có quá nhiều người tầm thường, họ không làm được nên lại nghĩ rằng điều đó không thể xảy ra.
Hơn nữa, kỹ thuật điểm huyệt của Thẩm Lãng rất nhanh, chắc chắn Triệu Thiết Sơn sẽ không nhìn ra?
“Viện trưởng Triệu, tôi nghĩ không cần thiết đâu, điểm huyệt cũng đâu phải cái gì hay ho to lớn.
” Thẩm Lãng điềm tĩnh trả lời.
Nghe thấy vậy, viện trưởng Triệu liền kết luận rằng, kỹ thuật điểm huyệt hoàn toàn là hư cấu và chỉ là trò bịp người.
Bây giờ, ông ta không khỏi nghi ngờ Thẩm Lãng về chuyện cứu sống cho Tống Tri Viễn.
Đồng thời, thái độ cũng thay đổi 180 độ.
“Bệnh viện chúng tôi là bệnh viện có uy tín nhất thành phố Bình An này và là bộ mặt của thành phố, tuyệt đối không cho phép có chuyện lừa lọc ở đây!”
Sắc mặt viện trưởng Triệu thay đổi, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Khóe miệng Thẩm Lãng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh, tự nhủ mặt của Triệu Thiết Sơn không khác gì trời hạ tháng sáu, thích thay đổi là thay đổi, so với lúc trước như thể hai con người khác nhau.
Nhưng một viện trưởng quèn thì làm gì có tư cách nghi ngờ anh.
Bệnh viện này là bộ mặt của thành phố Bình An, nhưng nó chẳng là cái gì so với tỉnh, thậm chí là thủ đô cả.
Ngày xưa, trong cuộc diễn thuyết về thuốc tâm sen, đến vị bác sĩ họ Sở được mệnh danh là bác sĩ tiên của thủ đô cũng phải thua dưới tay anh, ấy vậy mà Triệu Thiết Sơn lại dám nghi ngờ tay nghề của anh ư.
“Bệnh viện có người lừa lọc hay không, tôi cũng không quan tâm, nhưng nếu như có ai nhận phong bì của bệnh nhân, thì đây cũng là uy tín của bệnh viện sao?” Thẩm Lãng cười nhạo hỏi lại.
Lúc này, mặt của viện trưởng Triệu liền cứng đơ lại.
“Là ai? Cậu nói thì phải có chứng cứ!”
“Chính mắt tôi nhìn thấy, chủ nhiệm Lưu ở khoa phẫu thuật tim mạch đã nhận phong bì của Tống Từ, nhìn phong bì cũng khá dày đấy.
”
Viện trưởng Triệu vô cùng xấu hổ, đây là lần đầu tiên ông ta bị đánh trực diện như vậy.
“Được! Chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra, nếu là thật chắc chắn sẽ được xử lý theo quy định, nhưng bệnh viện của tôi càng không cần những trò lừa bịp!”
Có vẻ đây không phải lần đầu tiên chủ nhiệm Lưu bị tố cáo là nhận phong bì của bệnh nhân, nhưng xem ra quan hệ rất tốt, nên viện trưởng Triệu cũng không dám nói gì.
Điều khiến viện trưởng Triệu tức giận chính là Thẩm Lãng dám làm ông ta phải mất mặt.
Ông ta cho rằng, mình đường đường là một viện trưởng, đâu đến lượt để một thực tập sinh nghi ngờ.
Nhưng ông ta lại không nói rõ là tại sao, cảm giác cả bầu không khí đã bị cậu thực tập sinh này khống chế rồi.
Mà lúc này, Tống Tri Viễn ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc, liền vội vã cất lời để ngăn cản hai bên tranh chấp.
“Ông Triệu, ông không biết rằng thật sự có kỹ thuật điểm huyệt hay sao, dòng họ tôi có một người là bác sĩ của thời nhà Thanh, cụ ấy đã từng khẳng định rằng có kỹ thuật y học tuyệt