Thẩm Lãng giống như một kẻ ngốc, nhìn Tôn Tịnh Nhã.
Hai dòng xe Phaeton và Passat có vẻ ngoài rất tương đồng.
Nhưng Phaeton là dòng xe con cao cấp nhất do Volkswagen của Đức sản xuất, có thể cạnh tranh cùng Mercedes-Benz S-Class, BMWs serie 7, Audi A8!
Trong khi đó chiếc Volkswagen Phaeton W12 bản xịn này, giá tiêu thụ trong nước đã đạt 7.
5 tỷ.
Khiêm tốn trầm ổn, là chủ đề chính trong thiết kế bên ngoài của Volkswagen Phaeton.
Vẻ ngoài dày dặn, bởi vậy nhìn tổng thể, không có cảm giác choáng ngợp như xe sang.
Vẻ ngoài thực sự tương tự với Passat, tuy nhiên nói về sự kết hợp hoàn hảo giữa tay nghề thủ công kinh điển và kỹ thuật mũi nhọn hiện đại thì Passat không thể bì được.
Cho dù Chu Tử Hào lái chiếc Porsche của mình, cùng thì chiếc Phaeton W12 này cũng ngang tài ngang sức.
Đối mặt với sự khinh thường của Tôn Tịnh Nhã, Thẩm Lãng cười nhạt.
Rõ ràng cái gì cũng không hiểu, không biết, không có mà còn thích làm bộ, thích cười nhạo người khác, Tôn Tịnh Nhã chính là kiểu người như vậy.
Không hiểu không sao, nhưng hiểu lại giả như không hiểu là vấn đề của bạn.
Lúc này, Lâm Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy rất khó hiểu vì bị kẹt ở giữa.
Thẩm Lãng là thật tâm đến giúp cô, nhưng cô bạn thân Tôn Tịnh Nhã này lại lại quá hám của.
Đoạn thời gian trước, cô bị Tôn Tịnh Nhã ra sức tác hợp với Chu Tử Hào, cô vốn định cắt đứt quan hệ với cô bạn thân này rồi nhưng cuối cùng lại hơi mềm lòng.
Đến khi cô thấy Tôn Tịnh Nhã nhìn Thẩm Lãng một cách khinh thường mới cảm thấy hơi tức giận.
“Tĩnh Nhã, tớ nói nhiều lần rồi, hiện tại tớ không có tâm trí yêu đương, tớ cảm nhận được Thẩm Lãng đáng tin hơn Chu Tử Hào nhiều, cậu ấy có thể tới đây tớ đã yên tâm rồi, hơn nữa, đi xe gì quan trọng lắm sao?”
“Sao không quan trọng, Passat bao nhiêu tiền, cậu chủ Chu người ta có Porsche, lại có BMW, cảm giác thoải mái khi ngồi lên không gì sánh được!” Tôn Tịnh Nhã lạnh lùng nói.
“Thẩm Lãng có thể giúp tớ, Chu Tử Hào sẽ giúp sao? Anh ta chỉ biết lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lấy việc này đến ép buộc tớ, điều quan trọng không phải xe gì, mà là nhân phẩm!” Lâm Nhuyễn Nhuyễn tức giận phân tích.
“Nhân phẩm? Nhuyễn Nhuyễn ơi Nhuyễn Nhuyễn, trong đầu cậu toàn là tương à mà nói chuyện nhân phẩm với một kẻ cưỡng hiếp?”
“Bạn học Thẩm đã được giải oan rồi, trước đó là bị Chu Tử Hào hãm hại.
”
“Được rồi đồ ngốc, cậu nói cái gì thì chính là như vậy, có điều tớ phải cảnh cáo cậu một câu, chiếc Passat nát này của cậu ta cũng là thuê về, loại người cả ngày chỉ đi xe điện giao thức ăn thì ngay cả Passat cũng không xứng lái!”
“Được rồi, Tịnh Nhã, hôm nay tớ có chuyện quan trọng, không cãi với cậu, mẹ tớ không cần chuyển viện gấp!”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn nén cơn giận, trước mắt chuyển viện cho mẹ quan trọng hơn.
Thực ra, Lâm Nhuyễn Nhuyễn căn bản không hy vọng xa vời Thẩm Lãng lái xe tới, chỉ cần cõng mẹ cô xuống lầu là tốt rồi.
Cô hiểu rất rõ hoàn cảnh của Thẩm Lãng, đều là người cùng khổ nên cô có thể nhìn thấy bóng dáng chính mình trên người Thẩm Lãng.
Sau đó, ba người đi vào phòng bệnh của mẹ Lâm.
Thẩm Lãng không vội cõng bà xuống lầu, mà cầm cổ tay bà.
“Còn ngây ra làm gì, mau cõng dì xuống đi!” Tôn Tịnh Nhã không kiên nhẫn mà nói với Thẩm Lãng.
Ánh mắt Thẩm Lãng phát lạnh, anh liếc nhìn Tôn Tịnh Nhã một cái: “Câm miệng!”
“Anh! Anh dám thét tôi?” Tôn Tịnh Nhã thật sự bị ánh mắt của Thẩm Lãng dọa rồi.
“Thét cô thì sao, không thấy tôi đang bắt mạch cho dì sao?” Thẩm Lãng cảm thấy Tôn Tịnh Nhã tựa như con bọ chét, phiền thật sự.
“Thực sự nghĩ học năm tư y học thì còn giỏi hơn bác sĩ ư?!”
Miệng Tôn Tịnh Nhã cứ lải nhải không ngừng, phiền muốn chết, phải cho cô ta mất mặt một lát, cô ta mới yên tĩnh lại
Vèo!
Một ngón tay nhanh nhẹn vô cùng.
Xì, xì!
Tôn Tịnh Nhã lập tức thả liên tiếp mấy quả bom, âm cuối còn đặc biệt mang chút rẽ ngoặt.
Quả thực có hiệu quả, mặt Tôn Tịnh Nhã đỏ như đít khỉ, xấu hổ tới mức không muốn nói chuyện.
Buồn cười là, Tôn Tịnh Nhã còn tưởng rằng là ăn nhầm thứ gì mà không biết là Thẩm Lãng đã giở trò trêu chọc.
Cánh tay nhanh nhẹn, phối hợp cùng thuật điểm huyệt chính xác của Đông y, tốc độ nhanh vô cùng, mắt thường căn bản nhìn không ra Thẩm Lãng ra tay.
“Huyệt Trung quản dài đủ ba ly, cách rốn bốn tấc, trăm lần thử cả trăm lần hiệu quả.
”
Thẩm Lãng thản nhiên cười trong lòng, sau đó liền cẩn thận bắt mạch cho mẹ