“Ai nói tôi là sinh viên, tôi có chứng chỉ hành nghề của bác sĩ, đồng thời còn là người hướng dẫn của Sở nghiên cứu y học Bình An.” Nói xong, Thẩm Lãng bèn lấy giấy chứng nhận ra.
Triệu Thiết Sơn phát hiện, vào thời khắc quan trọng Thẩm Lãng có thể khống chế cục diện.
Mỗi câu mỗi chữ này, đều có thể nhắm chỗ cần thiết, làm đối phương không còn lời nào để nói.
Sắc mặt Diệp Lâm Phong tối đen, trong lòng thầm nghĩ: “Được đấy Triệu Thiết Sơn! Diễn đến nơi đến chốn, ngay cả thứ này mà ông cũng đã chuẩn bị xong cho cậu ta rồi, xem ra là cố ý đề bạt thằng nhóc này!”
Có thể vào được Sở nghiên cứu y học Bình An, hơn nữa còn đảm nhiệm vai trò người hướng dẫn, cần phải có năng lực chuyên môn vô cùng cao, rất khó đạt được.
Chẳng qua, đây đều là nhờ Thẩm Lãng dựa vào việc học thật mà có được, nhân tài đặc biệt thì có con đường riêng, chuyện này cũng hợp lý.
“Lão Triệu, cậu ta thực sự có thể đi à?” Ông chủ Đỗ hơi nghi ngờ, dù sao Thẩm Lãng vẫn còn rất trẻ tuổi, ngành chữa bệnh này cần nhất chính là kinh nghiệm.
“Tình huống của Đỗ công tử nguy hiểm, ai cũng không dám chắc tự tin một trăm phần trăm.
Chỉ có điều là Tiểu Thẩm có thể chắc chắn đến bảy phần, nên chọn như thế nào, trong lòng ông chủ Đỗ hẳn là sẽ hiểu được.” Viện trưởng Triệu trả lời.
“Nếu không, thì để Tiểu Thẩm và chủ nhiệm Diệp cùng tham gia giải phẫu, như vậy càng đảm bảo hơn.” Viện trưởng Triệu nhường một bước nói.
Diệp Lâm Phong lại rất là bất mãn.
Để ông ta và sinh viên vừa mới vào nghề cùng làm với nhau, ông ta cho rằng đó là một loại sỉ nhục.
Thật sự không biết, địa vị của Thẩm Lãng lớn tới mức nào, có thể cùng cứu người với truyền nhân của thần y, là phúc phận tu ba đời mới có của nhà cậu ta!
“Tôi không đồng ý! Ông chủ Đỗ, cậu ta không xứng được làm phẫu thuật cùng với tôi, ngay cả làm trợ thủ của tôi cũng không xứng!” Diệp Lâm Phong khẽ cắn môi, hạ quyết tâm nói: “Lần phẫu thuật này, tôi sẽ hoàn toàn phụ trách, tôi nhất định sẽ phẫu thuật thành công, sẽ bảo vệ hoàn chỉnh con mắt của Đỗ công tử!”
Diệp Lâm Phong liều mạng, ông ta bí quá hóa liều, đánh cược một phen, ông ta không cho phép Thẩm Lãng đoạt được danh tiếng của mình.
Nếu như lần này cược thắng, thì sẽ trở thành ân nhân của nhà họ Đỗ, lúc đó có thể kéo được một khoản tài trợ lớn, vô cùng có lợi với việc thăng chức tiếp theo.
“Được! Trưởng khoa Diệp, ông đã tự tin như vậy, thì lần phẫu thuật này để cho ông làm, phẫu thuật thành công tôi sẽ thưởng hậu hĩnh!” Ông chủ Đỗ lớn tiếng nói.
Vẻ mặt Triệu Thiết Sơn không vui, nhưng thấy ông chủ Đỗ đã quyết định như thế, cũng không thể tiếp tục dây dưa làm ảnh hưởng đến nạn nhân.
Rốt cuộc thì, ông chủ Đỗ vẫn cảm thấy Thẩm Lãng còn rất trẻ tuổi, kém xa Diệp Lâm Phong dày dặn kinh nghiệm.
Triệu Thiết Sơn vỗ vỗ vai Thẩm Lãng, ra hiệu cho Thẩm Lãng không cần phải thất vọng.
Thẩm Lãng không có gì phải thất vọng cả.
Anh đến đây cũng không phải vì nể mặt ông chủ Đỗ, ông chủ Đỗ chẳng là cái gì cả, chỉ là anh còn nợ Triệu Thiết Sơn một cái ơn mà thôi.
Trước khi vào phòng phẫu thuật, Diệp Lâm Phong khinh thường liếc nhìn Thẩm Lãng, trong đôi mắt tràn đầy vẻ hả hê, trong lòng dâng lên cảm giác điên cuồng: “Muốn cướp danh tiếng của ông đây, không có cửa đâu!”
…
Tới giờ, Diệp Lâm Phong và mấy nhân viên y tế khác đều xuất hiện trước phòng phẫu thuật.
Trên bàn phẫu thuật là Đỗ Thiên Minh đang nằm, đã tiến vào trạng thái nửa người bị tê.
Diệp Lâm Phong dựa theo phương án phẫu thuật hoàn hảo mà ông ta vạch ra, bắt đầu nhặt những mảnh thủy tinh ở rìa nhãn cầu của Đỗ Thiên Minh.
Lúc này, lòng tin của ông ta tăng gấp bội.
“Ở thành phố Bình An này, có cuộc phẫu thuật nào mà Diệp Lâm Phong ông đây đã không giải quyết được, thì các người cũng đừng mơ có thể giải quyết được.
Diệp Lâm Phong ông không chữa khỏi được bệnh, thì các người cũng đừng hòng chữa được!”
Cuộc phẫu thuật diễn ra trong hai mươi phút, tất cả đều thuận lợi.
Đột nhiên, hốc mắt của Đỗ Thiên Minh bắt đầu chảy rất nhiều máu, dường như đã bị dao giải phẫu đụng trúng dây thần kinh.
Diệp Lâm Phong ban đầu còn tràn đầy tự tin, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, trán ông ta ứa ra mồ hôi, tay của ông ta run lẩy bẩy tới mức không thể cầm nổi dao phẫu thuật.
“Kẹp cầm máu! Kẹp cầm máu!”
Vốn là cuộc phẫu thuật đang được tiến hành theo thứ tự, lúc này trở nên vô cùng căng thẳng, tất cả nhân viên y tế đều căng thẳng, không dám nói chuyện to tiếng.
Máu!
Rốt cuộc ngưng chảy lại!
Chỉ là, Diệp Lâm Phong không dám tiếp tục cuộc phẫu thuật.
Sợ hơi không cẩn thận, sẽ khiến mắt tiếp tục chảy máu, đến lúc đó chưa kể mảnh thủy tinh không lấy ra được, sẽ còn khiến sọ não bị tổn thương.
Đầu óc Diệp Lâm Phong trống rỗng, kinh hoàng, mê mang.
Thua cuộc!
Phẫu thuật thất bại, đồng nghĩa với việc rất có thể sẽ mất hết danh dự.
Cho dù việc phẫu thuật vô cùng khó khăn, xác suất thành công không cao, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong tay ông ta.
“Xong! Xong! Để tt và thằng