Chìa khóa xe Hennessey Venom.
Nó chỉ giới hạn 10 chiếc, Trung Quốc có 3 chiếc.
Tốc độ tối đa có thể lên tới 435km/h, vượt qua những hãng xe hàng đầu như Lamborghini, Bugatti, Konigseg, … để đạt được danh hiệu xe thể thao nhanh nhất thế giới.
Đây là siêu xe không phải dùng tiền mà mua được!
Giám đốc Tống cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng đôi tay không ngừng run rẩy.
Giám đốc Tống nhìn chằm chằm vào chìa khóa xe với sự ngưỡng mộ, đôi mắt nóng bỏng.
Có bao người đàn ông mơ ước sở hữu một chiếc siêu xe hàng đầu như vậy!
“Ồ.” Thẩm Lãng rất điềm tĩnh nhận chiếc chìa khóa xe, rất tự nhiên.
Kí ức trong tuổi thơ anh, đều có những chiếc xe sang trọng đi cùng.
Năm 5 tuổi, anh đã ngồi trên ghế da của Aston Martin.
Năm mười tuổi, anh đã bí mật lái chiếc xe Zonda của cha đến trường tiểu học, anh bị phạt ném vào hang sói trong ba ngày.
“Cậu Thẩm, cô Hồng Diệp còn căn dặn, chiếc xe Hennessey Venom được đậu tại CLB Super Running ở thành phố Bình An, cậu đến đó thì tìm một người tên Ngô Lương.”
“Người phụ nữ đó, rốt cuộc đang suy tính cái gì vậy, gia đình không phải nói muốn tôi làm người thấp kém sao? Nói tôi lái xe Hennessey Venom đi học, có thể giả nghèo giả khổ được sao?”
Thẩm Lãng để chìa khóa xe vào túi quần, anh đã quen với cuộc sống nghèo khổ trong 4 năm qua.
Giám đốc Tống nghe thấy anh nói vậy, cười lúng túng.
Lái chiếc siêu xe hàng đầu chỉ có 3 người đi trong nước, ngay cả con trai của người giàu nhất thành phố Bình An cũng không mong có được, chỉ lái xe đi đón gái, còn cậu Thẩm Lãng lại có bộ mặt chán ghét.
Nhưng giám đốc Tống nhanh chóng nhận ra.
Gia đình họ Thẩm khá bí ẩn, người ta nói tài sản trong và ngoài nước đều giàu có dù ở các quốc gia đối thủ, có một thế lực bí ẩn thậm chí còn vượt xa sự giàu có.
Với thân phận của cậu Thẩm, một chiếc siêu xe không khác gì chiếc xe tay ga.
Giám đốc Tống không dám tiệp tục nghĩ.
Ông ta hiểu rằng Thẩm Lãng không phải người mà mình có thể chạm vào.
Ông ta biết càng ít thì càng tốt.
“Cậu Thẩm yên tâm, tôi đã ký thỏa thuận bảo mật, tôi sẽ hoàn toàn giữ mồm giữ miệng, phối hợp với cậu để hoành thành rèn luyện ở thành phố Bình An này, chúng ta lập chút kế hoạch đầu tư nào, theo hướng dẫn cùa cô Hồng Diệp, có tôi giúp cậu dầu tư và quản lý tiền.”
Thẩm Lãng gật gật đầu.
Thực ra, Thẩm Lãng nghĩ quản lý số tiền tiêu vặt này, đúng là làm lớn chuyện, nhưng cha thường nói cho anh về quan niệm giàu nghèo, Thẩm Lãng không coi trọng chuyện tiền bạc cho lắm.
Nếu từ hôm nay anh đã có thể sử dụng tất cả các khả năng vốn có, miễn là anh muốn, anh vẫn có thể có một vị trí ở Kyoto.
Những người thừa kế trước của gia tộc tàn nhẫn, đều chỉ là lũ phế vật lãng phí tiền bạc.
Sau khi bàn bạc xong, giám đốc Tống đưa Thẩm Lãng đến sảnh ngân hàng, vô cùng kính trọng.
Lúc này Trịnh Đại Quang vẫn chưa rời đi, ông ta muốn nhìn rốt cuộc là ai có thể khiến giám đốc Tống coi trọng đến vậy, thậm chí còn dám xúc phạm ông ta, một ông chủ triệu đô.
Trịnh Đại Quang dụi mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể tin nổi!
Giám đốc Tống thực sự đứng ở cửa ngân hàng, gật đầu với chàng trai trẻ mặc đồng phục ship đồ.
Hơn nữa chàng trai đó, không ai khác chính là người mà Dương Tuyết muốn đuổi đi!
“Là… là anh ta? Tôi không nhìn nhầm chứ?”
Trịnh Đại Quang nhìn chằm chằm Thẩm Lãng rất thuần thục lái chiếc xe điện nhỏ đi, thoải mái tự nhiên, như một người ship đồ lâu năm đã vô cùng thuần thục.
Thẩm Lãng rời đi, quá lười để quay lại nhìn giám đốc Tống.
Tam quan của Trịnh Đại Quang trong phút chốc đã sụp đổ!
(Tam quan: IQ, EQ, AQ)
Nửa tiếng sau, Thẩm Lãng đã đứng trước CLB Super Running.
Đây là CLB siêu xe duy nhất ở thành phố Bình An và là nơi giao dịch có thẩm quyền nhất ở đây.
Những chiếc siêu xe nhập khẩu đều được giao dịch ở đây.
Ngay khi Thẩm Lãng dừng chiếc xe điện nhỏ ở cửa, anh bước vào.
Nhân viên tiếp tân của CLB đang cầm thỏi son trên tay tô lại lớp trang điểm.
Cô ta liếc nhìn nhân viên ship đồ ăn, cảm thấy bối rối.
Theo quy định, CLB này không cho phép bất cứ ai đặt đồ bên ngoiaf.
“Chào anh, là ai gọi đồ ăn vậy?” Nữ lễ tân cau mày.
“Tôi không đến giao đồ ăn, tôi đến tìm Ngô Lương, bảo anh ta đến gặp tôi.” Thẩm Lãng hời hợt nói.
Ngô Lương? Đây là