Lúc này, ở quán trà.
Dương Tiểu Văn vẫn đang uy hiếp Thẩm Lãng.
"Hiện tại không có Tống Từ làm chỗ dựa, tôi xem cậu có thể làm gì!"
Song Bùi Linh Linh trái lại thành thật hẳn, không dám hó hé gì nữa.
Vì đồng hồ trên tay Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn, tùy tiện bán một cái, cũng có thể mua được mấy chục món Burberry.
"Tôi không cần lấy cô ấy làm đệm lưng, vẫn dư sức đối phó với cậu, cậu xem lại mình đi, thế mà lại quấy rầy tôi uống trà chơi cờ.
"
Thẩm Lãng nhẹ nhàng hạ một quân đen nữa, chiến thắng vị cờ thủ quốc gia đang đấu trực tiếp với hắn.
Hắn cất di động, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng liếc Dương Tiểu Văn.
Thẩm Lãng ngẩn đầu, chứng tỏ lúc này hắn đã nghiêm túc.
Mà vị cờ thủ quốc gia thua Thẩm Lãng kia, chỉ sợ còn không biết, Thẩm Lãng một bên tranh cãi cùng người ta, một bên chơi cờ.
Nếu vị cờ thủ quốc gia kia biết được chuyện này, chắc tinh thần sẽ suy sụp luôn.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn ngồi đối diện, nhìn Thẩm Lãng bị Dương Tiểu Văn cường thế uy hiếp, còn có thể bình tĩnh chơi cờ thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Cô không nghĩ tới, Thẩm Lãng là cao thủ cờ vây, cờ này cũng không phải người bình thường nào cũng có thể hiểu được.
"Cậu còn giả vờ lợi hại! Tôi đây hôm nay nhất định phải chỉnh cậu! Bình trà nóng này tặng cho cái đầu của cậu!"
Tức giận mắng một hồi, Dương Tiểu Văn liền cầm lấy bình trà trên bàn, mạnh tay hất về phía Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng đầu tiên chú ý tới hướng Dương Tiểu Văn di chuyển, gần như phản ứng lại ngay lập tức.
Hắn vốn tính toán, lấy chiêu đầu tiên trong Bát quái chưởng*, dạy cho Dương Tiểu Văn cách làm người.
*Bát quái chưởng: Theo nhiều thuyết lưu truyền trong dân gian và giới võ thuật Bát quái chưởng hay Bát quái quyền là một trong ba phái thuộc Nội gia Nam phái.
Hai phái còn lại là Thái cực quyền và Hình ý quyền.
Chúng đều có nguồn gốc từ Võ Đang phái.
Nhưng ngay lúc đó, Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại chạy tới, đưa lưng ra thay Thẩm Lãng chặn nước trà nóng bỏng.
Không phải tốc độ của Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhanh hơn Thẩm Lãng, mà vì cô nghe Dương Tiểu Văn nói muốn hất nước trà nóng lên người Thẩm Lãng, đã ngay lập tức lao đến.
Nhào vào trong ngực Thẩm Lãng, dùng lưng làm lá chắn.
Đáng giận!
Nước trà nóng rát giội lên, Lâm Nhuyễn Nhuyễn đau đến cắn chặt môi, chau màu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, đau muốn mất hết cảm giác.
Thẩm Lãng ôm lấy thân thể Lâm Nhuyễn Nhuyễn, ngay lập tức tiến hành sơ cứu.
Hắn vội dùng song chưởng áp vào lưng Lâm Nguyễn Nhuyễn.
Truyền một phần công lực của Hàn Băng chưởng vào, làm dịu đi vết bỏng do nước trà gây ra.
Sau đó dùng đầu ngón tay nhấn vào vị trí chính giữa trước ngực Lâm Nhuyễn Nhuyễn, giúp cô giảm bớt đau đớn.
Rất nhanh đã xử lý xong, trên lưng Lâm Nhuyễn Nhuyễn tuyệt đối sẽ không lưu lại bất kỳ vết sẹo nào.
Con gái rất để ý làn da của mình, mà Lâm Nhuyễn Nhuyễn có thể mạo hiểm lao đến chặn nước trà nóng giúp Thẩm Lãng, mặc kệ có bị phỏng hay thậm chí bị hủy dung đi nữa, có thể thấy được Thẩm Lãng trong lòng cô quan trọng như thế nào.
Thẩm Lãng nhẹ nhàng buông Lâm Nhuyễn Nhuyễn ra, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
Cặp mắt phượng nhếch lên, nhất thời lộ ra sát khí dày đặc.
"Tên khốn vô liêm sỉ!"
Thẩm Lãng một phát chụp lấy mặt Dương Tiểu Văn, nháy mắt khiến hắn mũi miệng chảy máu, răng cửa toàn bộ vỡ nát!
Lại đá thêm một cước, đá Dương Tiểu Văn bay ra!
Nếu cửa sổ thấp hơn mấy xăng-ti-mét, Dương Tiểu Văn chắc chắn đã bay hẳn ra ngoài cửa sổ.
Những người khác căn bản không nghĩ tới Thẩm Lãng lại đột nhiên trở nên hung bạo như thế.
Vốn Thẩm Lãng đã không định tha cho Dương Tiểu Văn, nhưng nhìn đến Lâm Nhuyễn Nhuyễn vì che chắn cho hắn mà bị nước trà làm bỏng, tức giận trong lòng Thẩm Lãng càng lớn!
Đây là vảy ngược của hắn, ai chạm vào, không chết cũng tàn phế!
Dương Tiểu Văn nằm trên mặt đất, đau đến lăn qua lộn lại, kêu cha gọi mẹ thảm thiết.
Mà Bùi Linh Linh ở một bên đã vô cùng hoảng sợ, ngơ ngác đứng yên tại chỗ, cả người run cầm cập, nói không nên lời.
Cô không nghĩ tới, bạn trai bình thường giễu võ giương oai, kiêu ngạo ương ngạnh, bây giờ lại bị người thanh niên lúc nãy uống trà chơi cờ kia, hành hạ đến thảm trạng này.
Dương Tiểu Văn bị đánh, như điên mà tru lên: "Hôm nay mày đánh tao, ngày mai người chết sẽ là mày! Mày có biết chị tao là ai không hả?"
"Không biết, cũng không muốn biết!" Thẩm Lãng lắc đầu cười lạnh.
Vẫn câu nói kia, hắn không quan tâm thân phận đối phương, hắn chỉ biết nếu ai dám đụng đến hắn, kết cục nhất định vô cùng thê thảm!
Thẩm Lãng đi về phía Dương Tiểu Văn, một chưởng cùng một cước vừa nãy, chỉ mới là món khai vị mà thôi, món chính còn chưa kên, sao có thể bỏ qua như vậy được.
Mà Dương Tiểu Văn lại đột nhiên đổi giọng, đau khổ cầu xin Thẩm Lãng tha thứ: "Tôi sai rồi, tha cho tôi đi, xin cậu tha cho tôi, chị tôi sẽ đưa cho cậu