“Cái này có gì đáng kinh ngạc đâu? Có thể cho vào thuốc nhiều thứ, con rết, con giun, bồ công anh, cỏ đuôi chó, những thứ này đều được dùng làm thuốc.
”
Thẩm Lãng bình tĩnh nói: “Mà ba đậu tính nhiệt, vị cay, trục đàm, hành thủy, sát trùng, tiêu hàn, thông khiếu, tuy hơi độc, nhưng không thể phủ nhận giá trị làm thuốc của nó.
”
“Đừng tưởng tôi không biết, mấy phim võ hiệp hay nhắc tới, dùng ba đậu làm thuốc tiêu chảy, đồ lang băm!” Tống Từ chỉ trích.
“Đàn gảy tai trâu, cô chẳng biết gì về y học cả!” Thẩm Lãng lạnh giọng.
Đường đường là truyền nhân Thần y, bị người ta mắng là lang băm, cũng choáng váng thật.
Nếu không phải đang rèn luyện ở nơi này, Tống gia căn bản làm gì có cơ hội mời Thẩm Lãng.
Lúc này, Tống Tri Viễn ở bên cạnh vội giảng hòa: “Đừng ồn ào, ông tin tưởng Tiểu Thẩm, thuốc có ba phần độc, chúng ta không thể vì ba đậu là thuốc tiêu chảy, mà bác bỏ giá trị y học khác của nó, Tiểu Từ, điểm này cháu không chuyên nghiệp bằng Tiểu Thẩm.
”
“Ông nội, ông đừng mù quáng tin anh ta, cháu thừa nhận anh ta có bản lĩnh, nhưng tài nghệ nào cũng có giới hạn, cháu không tin nhiều bác sĩ như vậy đều không có cách trị tận gốc bệnh nan y, mà anh ta có thể giải quyết dễ dàng!”
Hiện tại, gương mặt Tống Từ chất đầy lo lắng, vô cùng quan tâm an nguy của bà nội.
Không trị khỏi còn có thể tiếp nhận, nhưng càng để lâu càng nghiêm trọng, điều này tương đương với việc hết khả năng cứu chữa!
“Mù quáng? Cháu quá coi thường ông nội cháu, ông vẫn tỉnh táo, đầu óc còn phân rõ thị phi thiệt hơn.
”
Nói xong lời này, Tông Tri Viễn gọi quản gia tới,
“Đi, lập tức đi bốc thuốc, cứ dựa vào toa thuốc này, đi nhanh rồi quay lại!”
Tống Tri Viễn hết sức tin tưởng Thẩm Lãng, ông phản bác cháu gái ruột, dứt khoát ra quyết định.
Tống Từ rất thất vọng về ông, cô trách ông nhẹ dạ tin lời Thẩm Lãng, là không có trách nhiệm với thân thể bà nội.
Chỉ là, Hà Thanh Dương cô mời còn chưa đến, cô không có trình độ hiểu biết về Đông y, lời nói không có sức thuyết phục.
Không lâu sau, quản gia dựa theo đơn mang thuốc về, bà vú đem sắc những dược liệu này.
Trong khi đó, Thẩm Lãng bình tĩnh ngồi chỗ cũ, lẳng lặng chờ bà vú Tống gia sắc thuốc xong.
Trên thực tế, nội tâm Tống Tri Viễn, không phải không có chút chấn động nào.
Nhìn bề ngoài ông trông tỉnh táo, sự thật là tim đập rộn lên trong lồng ngực.
Tuy nói đặt niềm tin vào Thẩm Lãng, nhưng trước khi có kết quả, ông không dám chắc Thẩm Lãng nhất định sẽ trị hết bệnh cho người bạn già.
Đây là hai chuyện khác nhau.
Dù sao ngày trước đã từng mời rất nhiều bác sĩ, bao gồm mấy người bạn là danh y ở tỉnh khác, cuối cùng đều không xảy ra kỳ tích nào.
Mà Thẩm Lãng, có thể không?
Tống Tri Viễn để tay lên ngực tự hỏi, không có cơ sở nào để ông khẳng định Thẩm Lãng chắc chắn làm được thuốc trị khỏi bệnh, coi như truyền nhân cổ y, cũng không có khả năng đột phá đến cảnh giới này.
Nhưng, ngược lại Tống Tri Viễn vẫn tin tưởng, Thẩm Lãng sẽ không để bệnh tình của người bạn già nặng thêm.
Về phần lang băm trong miệng cháu gái, là không thể nào.
Bạn già đã bị bệnh tình dày vò hơn một tháng.
Ông nhiều lần khuyên bà nghỉ ngơi, nhưng bà nói cửa hàng vừa khai trương, phải chăm chỉ hơn.
Buổi tối mất ngủ, ban ngày bận bịu, cứ xoay liên tục như vậy, thân thể làm sao chịu nổi.
Tình trạng sức khỏe cứ ngày càng đi xuống thế này, rất nguy hiểm.
Trong quá trình chờ thuốc, Tống Tri Viễn trấn an Tống Từ, thâm tâm đau khổ.
Ngay lúc này, Hà Thanh Dương do Tống Từ mời, rốt cuộc cũng tới.
“Chú Hà, mau mời vào.
” Tống Từ nhiệt tình gọi.
Hà Thanh Dương là một ông chú hơn bốn mươi, xấp xỉ tuổi bố Tống Từ, tóc tỉa ngắn, nhìn rất ôn hòa nho nhã.
“Chào ông Tống, chào cô Tống Từ.
”
Mặc dù Hà Thanh Dương là danh y từ tỉnh khác, lại từng ở nước ngoài về, nhưng khi thấy Tống Tri Viễn, vẫn biểu hiện rất cung kính.
Xem ra, địa vị của Tống gia ở tỉnh khác, không phải thổi phồng.
Tống Tri Viễn gật đầu, tiếp đãi Hà Thanh Dương như bình thường, ông không thể vì sự có mặt của Hà Thanh Dương, mà lạnh nhạt với Thẩm Lãng.
Còn Tống Từ thì trái ngược, cô hưng phấn kéo Hà Thanh Dương ngồi xuống, sau đó lập tức kêu quản gia pha trà.
“Chú Hà, đừng khách sáo, cháu và Tiểu Vân là bạn học, chờ kỷ nghỉ hè sắp tới, cháu về tìm cô ấy chơi.
”
Hà Thanh Dương mỉm cười đáp lại mấy câu, sau đó dời mắt nhìn Thẩm Lãng ngồi vững như núi.
Ông cảm thấy Thẩm Lãng hơi xa lạ, cũng khá tò mò về thân phận Thẩm Lãng.
“Vị này là?” Hà Thanh Dương hỏi.
“Ha ha, anh ta là tên lang băm đầu đường xó chợ ông nội mời, am hiểu nhất là dùng ảo thuật và mấy trò tạp kỹ để đùa giỡn.
” Tống Từ cười khinh.
Hà Thanh Dương đến, Tống Từ vô cùng phấn khích.
“Tiểu Từ, không được vô lễ!” Tống Tri Viễn chau mày, không vui nhắc nhở.
Lát sau, Tống Tri Viễn nói với Hà Thanh Dương: “Bác sĩ Hà, cậu có chỗ không biết, đây là thầy thuốc