Thẩm Lãng suýt chút nữa quên rằng, hiện tại hắn cũng là người có cấp bậc giáo sư.
Khi các bạn khác còn đang bận tốt nghiệp rồi đi tìm việc,thì hắn đã trở thành đồng nghiệp với giáo sư Hách Lập Đông rồi.
Theo quy định, lãnh đạo nhà trường và giáo sư đều được sắp xếp ngồi ghế VIP.
Lý Mộc Ca sững người, nét mặt lộ rõ sự nghi ngờ.
Hiệu trưởng gì chứ, sắp xếp gì chứ, chả cái nào giống cái nào cả?
“Giáo sư Hách, có chuyện gì vậy?”
Hách Lập Đông là một giáo sư có tiếng ở trường đại học Bình An, vì vậy Lý Mộc Ca cũng không dám vô lễ.
“ Không có chuyện gì đâu, cứ để lãnh đạo nhà trường ngồi uống rượu, trò chuyện, các cậu cứ chơi đùa đi, đừng làm gì quá giới hạn là được.”
Nói xong, Hách Lập Đông liền đặt tay lên vai Thẩm Lãng, mói quan hệ của hai người họ xem ra khá thân thiết.
Điều này khiến Lý Mộc Ca khó mà chấp nhận được!
Chết tiệt thật! Thẩm Lãng lại có thể ngồi uống rượu và trò chuyện với bố ta sao, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Ông ấy có đang tỉnh táo không vậy?”
Ngay lúc này, trong đầu Lý Mộc Ca căn bản không thể hiểu nổi nguyên nhân tại sao.
Làn sóng vừa rồi xem ra không thành.
Vốn dĩ hắn muốn thể hiện sự vượt trội, nhưng lần này không những không thành công, ngược lại còn tạo cơ hội để Thẩm Lãng được dịp giả vờ.
Tức thật!
Lý Mộc Ca tức đến nỗi hận không thể không đấm vào ngực mình!
Hắn ta vẫn không thể hiểu nổi, rốt cuộc là dựa vào cái gì chứ?
Lẽ nào Thẩm Lãng nghiêng mình một cái là có thể thành lãnh đạo trường sao?
Chuyện này sao có thể chứ!
Có điều, Lý Mộc Ca quyết không nhận thua.
Ngoài việc bị sốc một phen, hắn ta thậm chí còn cho rằng đây là một cơ hội tốt.
“ Để có thể ngồi ăn cơm cùng lãnh đạo nhà trường, chỉ có Thẩm Lãng mới tình nguyện dẫm phải phân chó thôi, Thẩm Lãng nhất quyết sẽ không từ bỏ cơ hội này, cứ như vậy hắn sẽ không thể lừa dối ai được nữa.” Lý Mộc Ca nghĩ thầm trong lòng.
Sự thật là, dù có ngồi ở ghế nào đi nữa thì với Thẩm Lãng đều không thành vấn đề.
Hắn không có tiếng nói chung với lãnh đạo và các giáo sư trong trường, đơn giản chỉ là mời rượu rồi lại mời rượu, rồi nịnh nọt, thật là thô tục!
Còn với các sinh viên, Thẩm Lãng lại càng không có chút cảm tình nào cả, không can thiệp chuyện của nhau, tốt hơn hết là không làm phiền nhau.
Nhưng do nghĩ tới Lâm Nhuyễn Nhuyễn, Thẩm Lãng đã quyết định ở bên Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Hôm nay, Lý Mộc Ca rất có thể sẽ giở trò, Thẩm Lãng muốn đảm bảo Lâm Nhuyễn Nhuyễn không bị người khác ức hiếp.
“ Xin lỗi giáo sư Hách, tôi đã đồng ý với Lâm Nhuyễn Nhuyễn, hẹn hôm nay sẽ ngồi cùng hàng ghế với cô ấy,vậy nên không thể đi uống rượu với giáo sư được rồi.” Thẩm Lãng từ chối.
Có những thứ phải bỏ đi khi cần thiết, hắn đã hứa sẽ chăm sóc tốt cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn Nhuyễn, hắn nhất định sẽ làm điều đó.
Vừa dứt lời, Lý Mộc Ca vô cùng ngạc nhiên!
Thẩm Lãng vậy mà lại từ chối một cơ hội tốt như vậy!
Hắn cần biết rằng để có thể dùng bữa với các lãnh đạo và giáo sư trong trường, đây chắc chắn là trường hợp đàu tiên ở trường đại học Bình An.
Nó thực sự là một cơ hội lớn với công việc và tiền đồ phát triển trong tương lai!
Đến ngay cả con trai hiệu trưởng như Lý Mộc ca cũng không có cơ hội được ngồi cùng.
Vậy mà Thẩm Lãng đã từ chối nó!
Lý Mộc Ca lại một lần nữa thấy khó hiểu, hắn nhướn mày lên.
Để ở bên Lâm Nhuyễn Nhuyễn, Thẩm Lãng thậm chí đã từ chối cơ hội tuyệt hảo một bước lên mây, điều này khiến hắn không thể nào hiểu nổi.
“ Ta khinh! Nếu như Thẩm Lãng nắm bắt cơ hội lần này, nói không chừng có thể giúp tổ tông nghèo ba đời của hắn ngóc đầu lên rồi, kết quả lại vì một người phụ nữ mà từ bỏ.
Đây chính là tình yêu sao? Tên ngốc Thẩm Lãng thật sự cho rằng, chỉ dựa vào việc này mà có thể khiến Lâm Nhuyễn Nhuyễn rung động sao, hắn quá ngây thơ rồi.
Đợi đến khi Lâm Nhuyễn Nhuyễn ra xã hội, tự khắc sẽ phải thay đổi theo hiện thực thôi, nếu không có tiền không có tương lai, hắn cũng chỉ là đồ bỏ đi!”
Lý Mộc Cương cười nhạo sự ngu ngốc của thẩm Lãng, chờ để xem Hách Lập Đông sẽ khó chịu Thẩm Lãng thế nào.
Thẩm Lãng từ chối lời mời, chắc chắn Hách Lập Đông sẽ khó chịu lắm!
Thế nhưng nó lại khiến Lý Mộc Ca thất vọng!
Hách Lập Đông không có ý trách móc Thẩm Lãng, ngược lại còn mỉm cười nói: “ Không sao đâu, tôi hiểu mà, trai tài gái sắc, ai mà không trải qua tuổi trẻ chứ, tôi cũng từng trải cả rồi.”
Nhưng câu nói đó của Hách Lập Đông có thể khiến Lý Mộc Ca tức giận.
Lúc này, mặt Lý Mộc Ca tối sầm lại, hắn ta mắng thầm trong lòng: “Mẹ nó Hách Lập Đông, ông đang nói cái quái gì vậy, trai tài gái sắc cái