Vốn dĩ Lăng Vũ không định tham gia trận đấu ngày hôm nay, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc xe này rồi, Lăng Vũ đã không kìm được.
Lăng Vũ đang ngồi trên ghế lái hào hứng nhìn bảng điều khiển và một số nút chức năng, lúc này trông Lăng Vũ có vẻ rất phấn khích như là một người phụ nữ bước vào một trung tâm mua sắm lớn vậy.
“Anh Lãng, đây là lần đầu tiên tôi lái chiếc xe này đấy, anh không phiền thì hãy chụp cho tôi một tấm ảnh nhé!” Lăng Vũ lấy điện thoại ra, vẻ mặt hưng phấn nói.
“...” Thẩm Lãng hơi cạn lời, anh hối hận vì đã để Lăng Vũ lái xe.
Nhưng dưới ánh mắt chân thành của Lăng Vũ cứ luôn tấn công anh, Thẩm Lãng vẫn phải thỏa hiệp, cầm điện thoại di động xuống xe, đứng đối diện với vị trí điều khiển chụp ảnh cho Lăng Vũ.
Bởi vì chiếc xe đã khởi động máy, vả lại Lăng Vũ chỉ chăm chăm tạo dáng mà không để ý đến hành động của mình.
Đúng lúc này, trong khi Lăng Vũ đang thể hiện một ánh mắt mà anh ta cho là rất ngầu thì anh ta đã vô tình đặt chân lên ga.
B-rừ!!
Tiếng động cơ gầm rú trong nháy mắt vang vọng khắp đường phố.
Vì tiếng gầm rú đột ngột này, Lăng Vũ hoảng sợ đến mức nhảy dựng lên và đụng vào thiết bị.
Lần này, tốc độ của chiếc xe đúng chỉ thua mỗi tốc độ của sấm sét, tăng tốc lao về phía trước với tốc độ như tên bắn.
Mà Lăng Vũ hoàn toàn không có thời gian để phản ứng.
Rầm!
Đầu chắn gió của xe tông trực diện vào một cột điện báo, toàn bộ phần đầu xe bị lõm hẳn xuống.
Lăng Vũ sợ đến tái mặt.
Sau khi ra khỏi xe và nhìn thấy toàn bộ phần đầu xe, cơ bản đã bị phá nát cả, Lăng Vũ chực khóc đến nơi.
“Anh Lãng, chuyện này..." Lăng Vũ đến trước mặt Thẩm Lãng, cúi đầu không biết nên giải thích như thế nào.
Nhìn thấy xe của mình bị đâm cho nát không còn ra hình dạng, bảo là anh không cảm thấy xót xa thì là giả, dù sao đây là lần đầu tiên chiếc xe này xảy ra tai nạn lớn như vậy.
“Khụ……”
Thẩm Lãng thở dài, lấy điện thoại ra gọi cho xe kéo.
“Anh Lãng, để em bỏ tiền ra sửa xe nhé, dù sao em cũng là người đâm hỏng nó.” Lăng Vũ nói.
Thẩm Lãng cười trừ, giang hai tay nói: “Chiếc xe này ở trong nước không sửa được, chỉ có thể chuyển đến xưởng sản xuất nguyên bản ở nước ngoài sửa chữa.
Vả lại phí vận chuyển cộng thêm linh kiện và chi phí sửa chữa, tổng cộng chi cũng có thể mua được một chiếc xe mới rồi.”
Lăng Vũ biết những lời của Thẩm Lãng đều là sự thật, trong lòng lại càng cảm thấy áy náy.
“Vậy thì… Vậy em sẽ trả cho anh một cái y hệt nhé.” Lăng Vũ bất lực nói.
“Quên đi, nếu mà cậu mua chiếc xe này thì cũng ước chừng cũng bay hết số tiền tiêu vặt mà cậu dành dụm được trong một năm đấy!” Thẩm Lãng cười.
Thân là cậu chủ của một trong mười gia tộc đứng đầu thành phố Giang Nam, cho nên cậu ta không thiếu tiền, nhưng nhà họ Lăng lại rất nghiêm khắc với Lăng Vũ, mặc dù ngày thường họ cho cậu ta rất nhiều tiền tiêu vặt nhưng cũng không phải là đủ để mua chiếc xe này.
Dù sao thì so với thủ đoạn ngoan độc của dòng họ của Thẩm Lãng, nhà họ Lăng thực sự cũng chỉ là một dòng họ nhỏ.
Lăng Vũ vô cùng đau khổ đi tới trước xe, vuốt ve chiếc xe đã bị đâm nát, tự nhủ: “Mình đã đâm hỏng phải chiếc xe đắt tiền nhất rồi!”
Sau khi nói xong, Lăng Vũ lại lấy điện thoại ra và tự sướng với phần lõm phía trước của chiếc xe.
Thẩm Lãng nhìn vừa tức lại vừa buồn cười, anh đứng dậy đi tới chỗ Lăng Vũ, đá vào mông Lăng Vũ một phát, nói: “Còn không mau mang xe của cậu đến, cuộc đua sắp bắt đầu rồi!”
Lăng Vũ bấu chặt mông, đứng dậy với vẻ mặt đau khổ, nói: “Xe của em...!Xe của em đã được đưa đi bảo dưỡng rồi..."
Nghe đến đây, Thẩm Lãng chỉ muốn bóp chết Lăng Vũ.
Trong lúc tuyệt vọng, Thẩm Lãng phải bắt taxi trở về nhà.
Trước khi sửa xong xe, Thẩm Lãng phải nhờ Lăng Vũ sắp xếp một cuộc hẹn khác với Ngô Cương.
Vài ngày sau, việc trang trí võ đài của Lý Mạc cơ bản đã xong xuôi, võ đài quyền anh ít nhiều sẽ liên quan đến một số cuộc thi đấu ngầm, cho nên khai mạc cũng không cần quá hoành tráng.
Lúc này, trong văn phòng của quán bar Night Emerald, Lý Mạc đang hút thuốc, hàng lông mày nhíu lại, dường như anh ta có vẻ như đang có tâm sự.
Nhìn thấy Thẩm Lãng đi tới, Lý Mạc mới chậm rãi đứng lên chào hỏi.
“Sao vậy, hôm nay khai trương mà sao ông chủ Lý lại trông không vui như vậy?” Thẩm Lãng nhận thấy được ánh mắt của Lý Mạc, hơi nghi ngờ hỏi.
Lý Mạc cười nói: “Cũng không phải là chuyện về mấy cuộc thi võ sĩ quyền anh.
Trình độ của các võ sĩ trong đấu trường quyền anh quá thấp để thu hút nhiều khán giả.
Vả lại Đại Dũng cũng không thể ngày nào cũng chơi cố định ở giải đấu đó.
Cho nên tôi đang cân nhắc, có nên bỏ luôn sân thi đấu quyền anh hay không! “
Nghe được lời của Lý Mạc, Thẩm Lãng