Bởi vì Lý Hoành Đạt đến mà cả hiện trường vô cùng yên lặng, giờ phút này có rất nhiều người ở xung quanh đều nghe thấy được âm thanh mang theo chút ngả ngớn của Tiêu Mỹ.
“Xong rồi.”
“Bên dưới có nhìn thấy không?”
“Đáng đời.”
Tất cả mọi người đều không chút nào đồng cảm với Tiêu Mỹ.
Dù sao thì thường ngày Tiêu Mỹ này hay ỷ vào quan hệ với anh rể mình mà kiêu ngạo hống hách ở chỗ làm.
Thậm chí tất cả các nhiệm vụ của cô ta, cô ta đều dồn hết giao cho họ làm, khiến cho họ tức giận mà không dám lên tiếng.
“Ai đang làm gì ở bên trong vậy?” Lý Hoành Đạt giận tím mặt.
Cốc...!Cốc.
“Ra ngoài nhanh lớn.” Lý Hoành Đạt hung dữ gõ mấy lần lên cửa kính của phòng Tiêu Mỹ.
Trong thời gian làm việc đã lười biếng không làm thì thôi đi, lại còn dám phát sóng trực tiếp.
Loại chuyện này khiến cho Lý Hoành Đạt không thể không tức giận.
Lúc này Tiêu Mỹ ở bên trong quầy nghe thấy tiếng có người gõ cửa sổ, khiến cho cô ta phải tạm thời gián đoạn chương trình phát sóng trực tiếp.
Tiêu Mỹ cả giận kéo tấm màn che lên, bực tức nói với ra bên ngoài cửa sổ: “Anh có thôi đi không, làm ảnh hưởng đến chương trình phát sóng trực tiếp của tôi rồi, anh có biết…”
Trông thấy một đám người đang ở bên ngoài quầy nhìn mình, những lời chưa nói ra Tiêu Mỹ đành nuốt ngược trở lại.
“Cô, cút ra đây cho tôi.” Lý Hoành Đạt chỉ vào Tiêu Mỹ, gằn giọng nói.
Chức vị của Tiêu Mỹ rất thấp, lại vừa mới đến đây không lâu, vốn dĩ chưa từng thấy qua chủ tịch, cũng không biết Lý Hoành Đạt.
Hiện tại chỉ cảm thấy bản thân đang bị một đám người nhìn vào, có chút xấu hổ, lại thấy Lý Hoành Đạt dám quát mình, cho nên cô ta cũng nhất thời nóng nảy, nói: “Anh đang làm cái gì, ở đây quát tháo cái gì, không biết chỗ này là ngân hàng sao?”
Câu này vừa nói ra, vẻ mặt của phó giám đốc biến thành tuyệt vọng, đến cả dũng khí để cầu xin tha thứ cũng không còn nữa rồi.
“Tiêu Mỹ, đây là chủ tịch Hoành Đạt của ngân hàng chúng ta…”, lúc này, một nhân viên ở bên cạnh có lòng tốt nhắc nhở nói.
Nghe thấy như thế, sắc mặt Tiêu Mỹ lập tức biến đổi, so với sắc mặt của phó giám đốc thì cũng không tốt hơn mấy.
“Chủ… Chủ tịch Hoành Đạt, tôi sai rồi, tôi… Tôi không biết là anh…” Tiêu Mỹ run rẩy nói, sợ đến mức phát khóc.
Lý Hoành Đạt hừ lạnh một tiếng, nói với phó giám đốc: “Ông giải thích cho tôi biết một chút, loại người này làm cách nào mà được tuyển vào đây vậy?”
Phó giám đốc cúi đầu, vội vàng giải thích: “Chuyện này… Người này đáng bị sa thải, tôi sẽ sa thải cô ta ngay lập tức, phải… Là do sơ suất của tôi.”
“Chết tiệt.” Lý Hoành Đạt mắng.
Phó giám đốc nghe thấy thế sợ đến mức trực tiếp quỳ bộp một tiếng trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.
“Anh rể… Anh không sao chứ?” Tiêu Mỹ thấy phó giám đốc ngã xuống trên đất liền vội vàng tiến lên định đỡ anh ta dậy.
Mà cách xưng hô này ngay lập tức làm lộ ra mối quan hệ của hai người.
Thẩm Lãng không cần nói ra, Lý Hoành Đạt cũng đã hiểu rõ được tình hình rồi.
“Được lắm, hóa ra là dựa vào quan hệ.
Lá gan của ông cũng lớn lắm, ở công ty dám làm những chuyện thế này, ông làm như thế này là không muốn sống nữa chứ gì?” Lý Hoành Đạt lạnh giọng nói.
Phó giám đốc đẩy Tiêu Mỹ ra, ngã nhào tới trước mặt Lý Hoành Đạt, vẻ mặt hoảng hốt nói: “Chủ tịch Hoành Đạt, anh nghe tôi nói, chuyện này là do vợ tôi ép buộc, nếu không sắp xếp công việc cho cô ta, mụ quỷ dạ xoa kia sẽ ly hôn với tôi, đòi chia tài sản với tôi.
Nếu không làm sao tôi dám đưa loại người ngu xuẩn này vào ngân hàng làm việc được cơ chứ…”
Nghe thấy lời giải thích của phó giám đốc, mọi người xung quanh bắt đầu ồn ào.
“Không nhìn ra lại bị vợ quản nghiêm như thế.”
“Tôi nói mà, bảo sao ông ta sợ Tiêu Mỹ như vậy.”
“Giờ thì tốt rồi, vì một kẻ sao chổi mà mất cả công việc.”
Ai nấy đều nghị luận bàn tán.
“Cút, ông lớn gan thật đấy.
Hôm nay là một cô em vợ, ngày mai có phải lại thêm một cậu em vợ của ông không, ngày kia vợ ông cũng đến luôn, có phải cái ngân hàng này thành của nhà ông luôn không?” Lý Hoành Đạt nói xong, một cước đá văng phó giám đốc.
Mà lúc này Tiêu Mỹ nghe thấy anh rể xúc phạm mình và chị gái như thế, trong lòng cũng nổi nóng, chỉ vào phó giám đốc nói: “Được lắm Lưu Nguyên Trung, anh conf dám nói chị tôi là quỷ dạ xoa, dám nói tôi ngu xuẩn.
Trở về tôi sẽ bảo chị tôi ly hôn với ông.”
Đối với Lý Hoành Đạt, Lưu Nguyên Trung không dám vô lễ một chút, nhưng với cô em vợ ở trước mặt không biết tốt xấu lại còn dám uy hiếp mình như thế này,