Lâm Nhuyễn Nhuyễn nghe vậy thì cười lắc đầu nói: "Chuyện đã qua, đừng nhắc lại nữa, tôi cũng chưa bao giờ giận cậu!"
“Vậy thì tốt, tôi biết cậu không phải người hẹp hòi!” Vương San San vừa lái xe vừa cười nói.
Không lâu sau, hai người đã đến khách sạn Mễ Á, sau khi đỗ xe, Vương San San vô cùng thân mật nắm tay Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi vào khách sạn.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên lễ tân, hai người trực tiếp đi đến một phòng riêng trên lầu hai, phòng riêng lớn như vậy chỉ có hai người, Lâm Nhuyễn Nhuyễn có chút oán trách Vương San San nói: "Cậu quá tốn kém rồi, chỉ có hai người chúng ta, cậu còn đặt phòng lớn như vậy làm gì chứ?"
Ngược lại Vương San San tỏ ra vẻ rất nhiệt tình nói: "Đây không phải là để bày tỏ sự xin lỗi của tôi sao? Mau ngồi xuống đi!"
Lâm Nhuyễn Nhuyễn gật đầu, sau khi ngồi xuống, hai người vừa gọi đồ ăn vừa nói chuyện phiếm.
Khi đang nói đến những chuyện năm cấp ba, hai người cũng rơi vào một đoạn hồi ức.
"
Mà Vương San San bày tỏ mọi nút thắt trong lòng đều đã được gỡ bỏ, điều này khiến Lâm Nhuyễn Nhuyễn vô cùng vui mừng.
Món ăn đã được dọn lên, hai người đang ăn.
Lúc này Vương San San mới đưa cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn một ly đồ uống, nâng ly lên nói: "Nhuyễn Nhuyễn, nào chúng ta lấy nước thay rượu, chúc mừng tình bạn của chúng ta ngày càng bền lâu! "
Lúc này Lâm Nhuyễn Nhuyễn nâng ly lên và chạm vào ly của Vương San San.
Nhìn chị em đã xóa tan những hiềm khích trước đây, Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng cực kỳ vui mừng, chia sẻ một số kinh nghiệm với Vương San San trong những năm qua.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên cảm thấy trong đầu có chút choáng váng, loại cảm giác giống như say rượu vậy.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn xoa trán hỏi Vương San San: "Đồ uống này có cồn sao?"
Nhìn thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn như vậy, khóe miệng Vương San San hiện ra cười mê hoặc, nói: "Không có cồn, nhưng mà còn có thứ khác!"
"Cậu!.
"
Lâm Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy mọi chuyện không ổn, đứng dậy muốn rời đi, nhưng mà ngay khi vừa đứng lên, một cảm giác thế giới xoay chuyển đột nhiên ập đến.
Phù phù một tiếng, Lâm Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên ngồi phịch xuống đất.
"San San, tại sao cậu lại làm như vậy! "
Mặc dù toàn thân không có chút sức lực, nhưng mà Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn có ý thứ xem như tỉnh táo.
Vương San San đến bên cạnh Lâm Nhuyễn Nhuyễn, nhìn Lâm Nhuyễn Nhuyễn kiêu ngạo nói: "Lâm Nhuyễn Nhuyễn, cậu có biết tôi hận cậu đến mức nào không? Nếu không phải do cậu, Hà Vũ Hằng làm sao có thể chia tay với tôi, hôm nay tôi phải khiến cô thân bại danh liệt, xem xem cái tên bạn trai kia của cậu còn cần cậu nữa không?"
Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhìn Vương San San hung ác trước mặt, trong lòng không khỏi hối hận, cái gì mà xóa tan hiềm khích lúc trước, cầu xin tha thứ, toàn bộ đều là giả!
Vào lúc này, cửa phòng riêng bị mở ra, Lâm Nhuyễn Nhuyễn ngước mắt lên chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên, đầu béo, tai to đi vào, không phải, người này chính là Chương Lương.
Đầu óc Lâm Nhuyễn Nhuyễn vù một tiếng nổ tung
Cô nhìn thấy Chương Lương gian tà đang nhìn cô chằm chằm, như một con quỷ.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn ngây người ra!
Sau đó, một nỗi hoảng sợ sâu sắc dâng lên trong lòng cô.
“Ông…ông muốn làm gì?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn cố gắng đứng dậy, nhưng mà thân thể lại không nghe theo sai khiến, không có được một chút sức lực nào.
Chương Lương cười xấu xa đánh giá Lâm Nhuyễn Nhuyễn, trong lòng cực kỳ phấn khích.
"Người đẹp, tôi đã từng nói, không có món đồ hay người phụ nữ nào mà Chương Lương tôi thích lại có thể trốn thoát! Chẳng bao lâu nữa, cô sẽ trở thành người phụ nữ của tôi.
" Chương Lương cười lạnh nói.
Mà Vương San San đang đứng ngay bên cạnh, nhìn Lâm Nhuyễn Nhuyễn rơi vào móng vuốt của quỷ, khóe miệng cô ta nở một nụ cười thắng lợi, sự ghen tị của cô ta đối với Lâm Nhuyễn Nhuyễn thậm chí đã đến mức điên cuồng mất trí.
“Chương Lương, ông… ông muốn làm gì, đừng xằng bậy!” Trong mắt Lâm Nhuyễn Nhuyễn tràn đầy hoảng sợ, trong lòng cũng hoảng loạn đến cực điểm.
Chương Lương cười cười, đi đến trước mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn, nói: "Yên tâm, ngày đẹp cảnh đẹp như vậy, tôi sẽ không làm xằng bậy ở đây.
”
Chương Lương nói xong liền hưng phấn liếm môi.
Sau đó, Chương Lương ra hiệu cho những vệ sĩ ngoài cửa.
Bốn người đàn ông