Người vừa xuống xe chính là Tả Phong, kẻ cầm đầu Khu Xám của thành phố Hứa.
Mà trừ Tả Phong ra, người từ Bentley và Rolls-Royce xuống cũng khiến đám người Tô Hào khiếp sợ không nói nên lời.
Lý An Phúc của nhà họ Lý - Thế gia đệ nhất Thành phố Hứa và Dương Vĩnh của nhà họ Dương - thế lực tranh đấu ngang hàng với nhà họ Lý.
Hai người có thể đồng thời xuất hiện ở đây khiến Tô Dật Thanh cũng không kiềm được mà hô hấp dồn dập.
Thấy Tả Phong dẫn đầu đi vào, Tô Hào run rẩy, nơm nớp lo sợ không dám nói lời nào.
Mà mấy kẻ tự xưng là đàn em của Tả Phong thấy đại ca đến thì cung kính đích đứng ở một bên.
"Ai là cậu Thẩm!" Tả Phong vào tới nơi, ngay cả liếc cũng không thèm liếc đám người Tô Hào và Tô Dật Thanh lấy một cái, trực tiếp hỏi.
Thẩm Lãng mỉm cười, gật đầu ý bảo.
Lúc này, cảnh tượng đang xảy ra làm cả đám người rớt hàm xuống đất!
Tả Phong vậy mà khom người, chạy chậm tới trước mặt Thẩm Lãng, cười làm lành: "Chào cậu Thẩm, tôi là Tả Phong, năm đó tôi cũng theo anh Mạc lăn lộn!"
Tả Phong nói xong còn cung kính lấy thuốc lá ra đưa cho Thẩm Lãng, tiện tay giúp Thẩm Lãng châm lửa.
Đúng lúc này, Lý An Phúc và Dương Vĩnh cũng dẫn theo vệ sĩ đi tới.
Sau khi tiến vào, Lý An Phúc và Dương Vĩnh đưa mắt liếc nhau, sau đố đồng thời nhìn về phía Thẩm Lãng.
Hai người nhanh chân đi tới trước mặt Thẩm Lãng, hành động không khác Tả Phong là bao, cung kính chào hỏi Thẩm Lãng.
Thấy mấy ông lớn của thành phố Hứa đều xum xoe với Thẩm Lãng, đám người Tô Dật Thanh và Tô Hào trợn tròn mắt.
Bây giờ Tô Dật Thanh mới hiểu vì sao Thẩm Lãng nói dạy ông ta một bài học.
Nhà họ tô trước mặt hai gia tộc kia hoàn toàn không cùng cấp bậc, hơn nữa còn có một người đứng đầu Khu Xám ở đây, nếu ba người họ đồng thời ra tay thì một cái nhà họ Tô còn chẳng bõ nhét kẽ răng.
Thẩm Lãng đáp lời ba người bọn họ một lát rồi mới bước tới trước đám người Tô Dật Thanh.
"Thế nào, bài học này được đấy chứ?" Thẩm Lãng hỏi Tô Dật Thanh.
Tô Dật Thanh đã bị dọa choáng váng rồi, chậm rãi gật đầu, lại không phát ra được một âm thanh.
"Tả Phong!" Thẩm Lãng quay đầu nhìn về phía Tả Phong.
"Vâng, tôi đây!" Tả Phong vội vàng đáp.
"Đám đàn em này của anh vừa rồi muốn ra tay với tôi đấy, anh làm đại ca không quản lý một chút à?" Thẩm Lãng nói.
Tả Phong nghe vậy thì mặt trầm xuống.
Lúc vừa vào tới anh ta còn buồn bực, không biết sao đám tay chân của mình lại đến đây, còn tưởng tụi nó biết mình muốn tới nên đến trước chứ!
Nhưng bây giờ nghe Thẩm Lãng nói, Tả Phong mới biết, thì ra đám đàn em đến để đối phó Thẩm Lãng.
"Cút hết ra đây cho tao!" Tả Phong quát ầm lên với đám cấp dưới.
Mấy tên cấp dưới bây giờ rất muốn chết.
Lần này bọn họ đến đây là vì nhận tiền của Tô Hào, anh ta chỉ nói muốn dạy bảo một người bên ngoài đến mà thôi.
Ai ngờ đối phương lại là người mà ngay cả đại ca cũng phải kính cẩn lễ độ cơ chứ!
Đám tay chân này run rẩy bước tới xếp thành một hàng trước mặt Tả Phong!
Chát!
Chát!
Chát!
Tả Phong không lưu tình mà cho mỗi người một bạt tai.
"Mồm đâu hế rồi? Còn cần tao dạy làm thế nào à? Mau xin lỗi cậu Thẩm ngay!" Tả Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía đàn em của mình.
"Xin lỗi cậu Thẩm!"
"Xin lỗi cậu Thẩm!"
"Xin lỗi cậu Thẩm!"
Thấy Thẩm Lãng im lặng không nói gì, Tả Phong sợ tới trắng cả mặt, tiếp tục nói: "Đều quỳ xuống xin lỗi cho tao."
Tục ngữ nói rồi, đánh chó phải nể mặt chủ, đám cấp dưới đều sợ ngây người.
Bảo bọn họ quỷ xuống chẳng phải chính là vả mặt Tả Phong sao?
Lại còn ngay trước mặt người nhà họ Lý và nhà họ Dương nữa chứ! Điên rồi sao?
Đúng lúc này, Thẩm Lãng thản nhiên khoát tay áo: "Không cần quỳ xin lỗi.
Cho các người một cơ hội.
Tìm người gia giá gọi các người đến làm việc, làm cho đối phương quỳ xuống là được!"
Thẩm Lãng vừa dứt lời, mấy tên đàn em lập tức lộ ra vẻ hung tợn nhìn Tô Hào đứng một bên.
Tô Hào sợ mất vía, chỉ biết đứng im run rẩy.
"Ông nội, cứu cháu!" Tô