“Nhà xác?”
Trong lòng Thẩm Lãng đã rõ.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, chủ nhiệm khoa cố ý để anh thấy buồn nôn.
“Sao hả? Nhà xác không được sao? Thực tập sinh như cậu tôi gặp nhiều rồi, đòi hỏi cao nhưng trình độ lại thấp!” Giọng chủ nhiệm ban không vui.
Thiết nghĩ, sớm đã có trao đổi với chủ nhiệm khoa rồi.
“Chắc chắn là Lý Kiến Phi kêu thầy làm như vậy, phải không?” Ánh mắt Thẩm Lãng lạnh băng.
Lý Kiến Phi là tên của chủ nhiệm khoa.
“Cậu quản được sao? Chỉ dựa vào vết nhơ của cậu muốn tìm một công việc ra hồn còn khó hơn lên trời, cậu nên biết điều đi!” Chủ nhiệm ban không kiêng nể liếc Thẩm Lãng một cái, sau đó đi kiểm tra phòng.
Những việc như khiêng xác chết này, Thẩm Lãng tuyệt đối sẽ không làm.
Đây là sự sỉ nhục với anh, càng là sự sỉ nhục với thầy anh là nữ thần y Triệu Linh Khu.
Hôm nay quần cả một này, cậu đây muốn xem xem, các người muốn giở thủ đoạn gì!
Lúc này Thẩm Lãng có nhã hứng ở lại nhà xác này.
Chỉ cần anh đồng ý, mua lại bệnh viện này cũng không tốn sức lắm.
Trong kho ướp lạnh lẽo, nhưng Thẩm Lãng có Thuần Dương Công bảo vệ, tà khí căn bản khó mà xâm nhập.
Động tác của Thẩm Lãng cực nhanh, đẩy một các xác vào hòm lạnh, không có chút cảm giác sợ hãi nào.
Tuy nói là lần đầu làm việc này, có điều đối với người từ nhỏ đã trải qua giết người mà nói, cũng như cơm bữa mà thôi.
Người chết không đáng sợ, đáng sợ là người sống, như loại người thất tín bội ước như Trần Kiệt vậy!
“Nếu không phải Thẩm Lãng tôi phải ở thành phố Bình An này luyện tập, người tính cách nóng nảy như tôi trước kia, có thể san bằng cái bệnh viện này của các người.
”
Thẩm Lãng nhếch mép, lạnh nhạt nói.
Đúng vào lúc này, có đồng nghiệp gọi anh.
“Người mới, lẩm bẩm gì vậy, thần thần bí bí, lần đầu sẽ thấy không quen, sau này quen rồi sẽ khá hơn, mau mau tới cùng vác xác giúp tôi, ông lão này nặng quá!”
Nghe thấy đồng nghiệp gọi, Thẩm Lãng đi ra ngoài.
Thẩm Lãng kiên quyết, dọn dẹp tới cái xác cuối cùng rồi nhanh chóng về trường học.
Người mới chết là một ông lão, nhìn dáng vẻ tầm khoảng bảy mươi tuổi.
“Làm sao mà chết?” Thẩm Lãng thuận miệng hỏi đồng nghiệp một câu.
“Đừng nhắc nữa, gần đây thời tiết nóng lên, bệnh nhân này nhồi máu cơ tim, do vất vả quá độ, cộng thêm thời tiết nóng bức, ngất xỉu bên đường, lúc tới bệnh viện thì đã không xong rồi.
”
“Không có người nhà sao?”
“Người nhà đang trên đường tới, chờ người nhà tới ký xong thì đưa thẳng tới nhà tang lễ, đừng hỏi quá nhiều, nhanh chóng làm việc, mỗi ngày bệnh viện chết không ít người, không sợ khi thấy chuyện quái dị, quen rồi sẽ ổn thôi.
”
Nghe đồng nghiệp trả lời, Thẩm Lãng gật đầu.
Ở phòng này làm việc, đối với chuyện người chết đã sớm trở nên vô cảm.
Nhưng, Thẩm Lãng đột nhiên quan sát thấy có gì đó không đúng.
Vừa nãy trong lúc vô tình chạm phải bàn tay người chết, vẫn cảm thấy có mạch đang đập.
“Chưa chết! Người này vẫn còn sống!”
Thẩm Lãng lập tức nói.
“Sao có thể, chủ nhiệm Lưu khoa ngoại tim mạch đích thân nói với tôi người này chết rồi, khử rung tim làm rồi nhưng cũng không cứu được, đã thông báo cái chết rồi.
” Đồng nghiệp vội vàng lắc đầu.
“Ông lão này ẫn còn mạch, vừa nãy tôi cảm nhận thấy còn đập.
” Thẩm Lãng vẻ mặt nghiêm túc.
“Wow! Cậu đừng có dọa tôi, tôi làm việc ở phòng Thái Bình ba năm rồi, trước giờ chưa từng gặp chuyện kỳ quái như thế này!”
Đồng nghiệp nói không tin sau đó sờ tay ông lão, lập tức trợn mắt lên với Thẩm Lãng.
“Cậu thôi đi, căn bản không còn mạch nữa, đã lạnh ngắt rồi!”
Sau khi đẩy ông lão này vào phòng Thái Bình, đồng nghiệp này liền viện cớ chuồn mất.
Các công việc bẩn thỉu mệt nhọc, dĩ nhiên phải giao cho người mới tới, đây là quy tắc ngầm không thể tranh cãi trong tất các ngành nghề.
Thẩm Lãng lặng lẽ ngồi trong phòng thái bình, sắc mặt nghiêm túc.
Đồng nghiệp cảm thấy không có mạch, anh cũng không thấy lạ.
Nhưng thầy anh là nữ thần y số một Hoa Hạ, Triệu Linh Khu, đã quá quen với “thuật bắt mạch thần chỉ”, có thể cảm nhận được loại mạch rất ít ỏi.
Cho dù là nhẹ như lông vũ, yếu như tơ nhện, cũng có thể cảm nhận được.
“Còn cứu được.
” Thẩm Lãng rất chắc chắn.
Được kế thừa nữ thần y số một Hoa Hạ, tuy không thể nói quá cải tử hoàn sinh nhưng chỉ cần đối phương có một tia hi vọng, cũng vẫn còn cứu vớt được.
Không do dự thêm nữa, Thẩm Lãng dùng cách điểm huyệt, điểm vào mười hai huyệt thiên tinh khác nhau.
Sau một hồi, các vị trí huyệt ải đã được đả thông.
Cũng chỉ trong chớp mắt, ông lão đã đột nhiên bừng tỉnh