Ở nhà có cha mẹ trông coi, đi ra ngoài còn muốn người khác phải để ý thêm cả Hội sách?
Lúc này không phải là cuộc sống mà Thẩm Lãng muốn.
Trừ phi, cho anh làm một chức vụ khá là nhàn nhã, bình thường không cần làm việc, chỉ cần trình diện khi đi họp.
Khi Thôi Thiên Thành nhìn thấy Thẩm Lãng từ chối, đã vô cùng kinh ngạc.
“Tiểu Thẩm à, cậu cũng đã biết, hằng năm Hiệp hội Thư pháp của tỉnh chỉ tuyển một người thôi mà? Cậu có biết có bao nhiêu người tranh giành cái vị trí này không?”
Thôi Thiên Thành nghiêm mặt, nhìn Thẩm Lãng chằm chằm.
Trong đôi mắt kia bắn ra ánh sáng nóng bỏng, hận không thể đốt thủng người Thẩm Lãng, gần như điên cuồng.
Rất hiển nhiên, Thôi Thiên Thành là một người rất yêu tài.
Ông ta dám cam đoan, chỉ cần Thẩm Lãng gia nhập, thì sẽ có tương lai rộng mở.
“Tôi biết, nhưng con người của tôi bình thường tương đối nhàn nhã, không thích bị quản lý.
” Thẩm Lãng nói.
Mà lúc này, Lý Mộc Ca lại lớn tiếng quát: “Vớ vẩn! Cậu không biết ơn thì thôi đi, lại còn sĩ diện, chưa có ai dám từ chối Thôi đại sư!”
“Làm sao hả? Cậu còn chưa có tư cách chỉ trích tôi!” Thẩm Lãng trừng mắt nhìn Lý Mộc Ca.
“Thôi đại sư, ông nhìn xem, thằng nhóc này không thể yêu thương nổi, mà lại rất không có lễ phép, loại người này không xứng đáng để tham gia Hội sách của tỉnh!” Lý Mộc Ca giống như một con khỉ lao nhao.
Nhưng mà, Thôi Thiên Thành không tức giận với Thẩm Lãng, ngược lại lạnh lùng liếc nhìn Lý Mộc Ca một cái.
Mặc dù thư pháp tốt hay dở không thể quyết định nhân phẩm thế nào, nhưng dáng vẻ Lý Mộc Ca nóng nảy nhỏ mọn như này, quả thực khiến Thôi Thiên Thành rất phản cảm.
Ông ta cảm thấy Thẩm Lãng kiêu ngạo một chút cũng không sao cả, dù sao trình độ thư pháp ở đó, huống hồ cũng không có hành vi vô phép nào.
Ngược lại Lý Mộc Ca này không có tài nghệ như người ta, còn có mặt mũi để chỉ trích người ta sao?
“Tiểu Lý, chúng tôi đang nói chuyện nội bộ của Hội sách của tỉnh, mời cậu tránh đi một lát.
”
Thôi Thiên Thành đành ra lệnh đuổi khách với Lý Mộc Ca.
Lý Mộc Ca ngạc nhiên nhìn Thôi Thiên Thành, chiêu này mà lại không có tác dụng với Thôi Thiên Thành, thế nhưng khi vừa mới gặp mặt, Thôi Thiên Thành cũng khá quan tâm đến cậu, quan hệ tốt không khác gì cha con.
Thực ra, Lý Mộc Ca đã tự nhầm lẫn.
Trước đó, Thôi Thiên Thành vì sao lại tốt với cậu, trong lòng không biết suy nghĩ thử xem sao sao, còn không phải vì coi trọng trình độ thư pháp của cậu à.
Bây giờ có người khác ưu tú hơn hẳn, cũng thích hợp hơn hẳn, vì sao lại phải đối xử tốt với cậu như trước kia? Rất thân quen với cậu sao?
Trái tim Lý Mộc Ca hoàn toàn nguội lạnh, cậu giống như bị mất hồn, ngơ ngác rời khỏi phòng bao, nguyện vọng gia nhập Hiệp hội Thư pháp của tỉnh năm nay hoàn toàn biến mất rồi!
Cùng lúc đó, Thôi Thiên Thành vẫn còn đang thuyết phục Thẩm Lãng gia nhập.
Như thế, lập tức thấy được hơn kém.
Loại người như Lý Mộc Ca, có chút bản lĩnh đã đắc chí, nóng lòng biểu hiện, thực ra không có cơ sở vững chắc.
Còn Thẩm Lãng có cả bụng tài hoa, điềm tĩnh vững vàng, ngay cả Hội sách yêu cầu anh cũng không tham gia.
Đây chính là chênh lệch.
Thôi Thiên Thành thấy không thể khuyên nổi Thẩm Lãng, lại lôi kéo Tống Tri Viễn cùng tới khuyên.
Tống Tri Viễn đương nhiên cũng rất vui lòng để Thẩm Lãng gia nhập, dù sao trong lòng ông thì đây là cháu rể tới nhà, danh tiếng của Thẩm Lãng càng nhiều thì càng xứng với nhà họ Tống danh gia vọng tộc.
Cuối cùng, Thẩm Lãng đồng ý.
Chỉ là, có một điều kiện.
Đó chính là trừ phi họp, thì sẽ không tham dự những hoạt động khác.
Thôi Thiên Thành vì giữ lại nhân tài, đồng ý với yêu cầu này của Thẩm Lãng, dù sao hiện tại Hội sách cũng không hoạt động nhiều.
Khoảng thời gian trước, việc sách xấu và bị vấy mực lan truyền xôn xao trên mạng, nên Hội sách đã tạm dừng tất cả hoạt động.
Thẩm Lãng gia nhập Hội sách, cũng không phải là vì để ý tài nguyên trong đó, mà là vì cho đối phương thể diện, một bậc thang đi xuống.
“Ông Tống, Tiểu Thẩm, tôi sẽ còn ở lại thành phố Bình An vài ngày, hi vọng chúng ta còn có thể gặp mặt.
” Thôi Thiên Thành rất khách khí.
Cảm giác được thái độ của Thôi Thiên Thành có sự thay đổi to lớn, Thẩm Lãng cũng không cảm thấy khó chịu.
Anh biết mình viết chữ nhỏ trâm hoa chỉ dùng năm phần tài năng, trong mắt Thôi Thiên Thành lại là báu vật khó tìm.
Đừng nhìn Thôi Thiên Thành không nói gì cả, nhưng trong lòng lại như gương sáng.
Thẩm Lãng cho rằng, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, Thôi Thiên Thành có thể sẽ coi đơn thuốc này như một tác phẩm thư pháp để cất giữ.
Quả nhiên, Thôi Thiên Thành cẩn thận lấy lại đơn thuốc, đặt nó vào giữa túi đựng tài liệu.
“Phương thuốc này không có vấn đề gì đúng không?” Thôi Thiên Thành cười cười nói: “Uống vào đừng tiêu chảy là được, tôi sợ nhất là bị tiêu chảy.
”
“Không có vấn đề gì, thuốc này không mạnh, các vị thuốc bên trong đều thuộc tính ấm, bình thường để ý ăn uống, nửa tháng là dạ dày sẽ đỡ hơn.
” Thẩm Lãng lần này không lấy những vị thuốc có hiệu quả nhanh, mà là chọn thuốc nhẹ hơn.
Chủ yếu là bệnh dạ dày của Thôi Thiên Thành không nghiêm trọng, chỉ cần điều chỉnh, dùng một phương thuốc có hiệu quả nhanh, thì tác dụng phụ cũng rất lớn.
Mà Tống Tri Viễn nhìn liếc qua Thẩm Lãng, rất hài lòng và vui mừng mà gật đầu.
Tài năng của Thẩm Lãng, dần dần lộ ra, làm Tống Tri Viễn càng ngày càng thưởng thức anh.
“Mình không hiểu chuyện của cháu gái, không biết rằng khắp người Tiểu Thẩm đều là báu vật.
Mặc dù hoàn cảnh gia đình hơi không