Trương Quân sững sờ tại chỗ, không tài nào tin được!
Thần may mắn đột nhiên đại giá quang lâm, may mắn cứ như vậy rơi xuống đầu anh.
Trương Quân không ngờ được rằng, lần đầu tiên trong cuộc đời được thăng chức là nhờ vào lòng tốt.
“Cảm ơn Thẩm thiếu gia, Thẩm thiếu dùng hành động thiết thực dạy tôi đạo lý làm người, tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng!”
Trương Quân hướng Thẩm Lãng cúi đầu thật thấp.
Mà lúc này đây Vương Vũ đang rất sốt ruột.
Mặc dù anh ta không biết rốt cuộc Thẩm Lãng có lai lịch như thế nào nhưng xem ra địa vị tuyệt đối không phải dạng vừa.
Bây giờ có nói cái gì cũng vô dụng, số phận thay đổi chỉ trong chớp mắt.
Thẩm Lãng không thể làm chủ vận mệnh của mình nhưng lại có thể thay đổi vận mệnh của một người khác!
Lúc này, Ngô Lương ngoảnh đầu lại, nói với Bàng Húc, “Xin lỗi anh Bành, tôi có một chút việc gấp cần xử lý.
Nếu không phiền cậu có thể đến phòng khách chờ tôi một chút, tôi xử lý xong chuyện này chúng ta nói chuyện tiếp nhé.”
Ngô Lương không còn cách nào khác đành phải để Bàng Húc chờ, bởi vì chuyện anh ta cùng Thẩm Lãng chuẩn bị nói có liên quan đến lợi ích của Bất động sản Minh Huệ, tất nhiên không thể cho Bàng Húc nghe được.
Nói trắng ra là, bình thường anh ta cùng Bàng Húc vui đùa với nhau thì được nhưng không thể thành thật hết với nhau.
Sắc mặt Bàng Húc tối sầm xuống, trở nên rất khó coi.
Trước giờ đến tìm Ngô Lương, anh ta đều sẽ khách khí chiêu đãi nhưng hôm nay lại khác làm anh ta hết sức không thoải mái.
Mặc dù Ngô Lương có gọi thư ký đến tiếp đãi Bàng Húc nhưng Bàng Húc vẫn cảm thấy mình bị xem nhẹ.
Nhưng bây giờ Ngô Lương vốn không thèm để tâm đến cảm xúc của Bàng Húc lúc này.
Hôm nay chỉ cần anh ta tiếp đãi Thẩm Lãng cho thật tốt thì coi như tốt đẹp rồi.
Thẩm Lãng bước vào phòng của Ngô Lương, vừa mới ngồi xuống Ngô Lương liền bưng cà phê mới nhập khẩu mời anh.
“Thiếu gia, cậu nếm thử loại cà phê này xem” Ngô Lương khẽ cười nói.
Thẩm Lãng nhấp một ngụm nhỏ, hài lòng gật đầu, “Cũng được đó, hãy nói về những rắc rối mà Bất động sản Minh Huệ gặp phải đi."
Trên đường Thẩm Lãng đến Bất động sản Minh Huệ, anh đã đọc báo cáo chi tiết mà Mộc Hồng Diệp gửi.
“Được thưa thiếu gia, sau đây tôi sẽ trình bày về những rắc rối chủ yếu.
Năm trăm mét về phía nam của Công viên Nhân dân, có một mảnh đất rất phù hợp để xây dựng một Trung tâm thương mại, hiện tại nó là một ngôi làng trong thành phố.
Cả Bất động sản Thiên Lợi và Bất động sản Minh Huệ của chúng tôi đều coi trọng mảnh đất này, vì thế hai bên tranh đấu đến rơi đầu chảy máu nhưng mà khổ tâm nhất lúc này là rất nhiều hộ gia đình trong ngôi làng không chịu di dời.
Việc này không thể giải quyết bằng cách đấu thầu được, hiện giờ bên nào có khả năng khuyên được số đông hộ gia đình chịu di dời thì sẽ có được mảnh đất này.”
Thẩm Lãng đã rõ ràng.
Vấn đề phiền phức chủ yếu lúc này là thuyết phục những hộ gia đình không chịu giải tỏa.
Hai công ty Minh Huệ và Thiện Lợi, ai có thể thuyết phục được người dân giải tỏa nhiều hơn sẽ giành được quyền chủ động.
“Tiền! Cho những hộ không chịu di dời đủ tiền!”
Thẩm Lãng cũng không muốn phải chứng kiến cảnh cưỡng chế phá hủy.
“Thiếu gia, đây không phải là vấn đề về tiền bạc.
Những hộ gia đình không chịu giải tỏa trong làng này quan niệm về “dòng tộc” quá mạnh.
Trưởng bối lớn nhất của dòng họ là Tần Phúc Sinh không chịu phá dỡ nên những hộ khác cũng không chịu di dời.
Làm thế nào để thuyết phục được Tần Phúc Sinh mới là mấu chốt của vấn đề.” Ngô Lương giải thích.
“Thì ra là vậy, ngôi làng kia lúc tôi đi qua đây có ngang qua, khoảng cách rất gần với công viên Nhân Dân, gần đó giao thông cũng thuận tiện, đúng là một nơi tốt.”
Thẩm Lãng nhớ lại chiều nay đi từ quán rượu ra phải đi ngang qua thôn Trung Thành đó rồi mới đến công viên Nhân Dân.
“Thiếu gia, cậu có cách nào sao? Tôi và bố tôi đều bó tay cả rồi, đếu để cho Thiên Lợi đoạt được cơ hội này thì tổn thất rất lớn!” Ngô Lượng bất đắc dĩ hỏi.
“Đừng hoảng hốt, chúng ta nhất định phải làm tốt công tác tư tưởng cho người dân.
Để cho mọi người hiểu, chúng ta không phải có ý xấu muốn phá dở mà là vì sự phát triển của thành phố và sự thuận tiện cho mọi người trong làng.
Mảnh đất này gần với chính quyền huyện.
Những ngôi nhà cũ ảnh hưởng đến diện mạo thành phố.
Phá bỏ và tái thiết có thể đạt được một tình huống đôi bên cùng có lợi, mà khoản đền bù lớn như thế tôi không tin tất cả mọi người đều không động tâm.”
Thẩm Lãng một bên nói, Ngô Lương một bên ghi chú lại.
Ngô Lương chưa từng xem thường Thẩm Lãng.
Từ ngày nhìn thấy Thẩm Lãng làm shipper giao hàng trong Super Running Club, anh biết rằng thiếu gia nhà Ngoan Nhân là rồng phượng trong đám dân đen.
Có rất ít phú nhị đại chịu khổ, bươn chải làm việc vất vả nhiều năm bên ngoài như vậy.
Huống hồ còn là người thừa kế của gia tộc số một Hoa Hạ, chịu từ bỏ sự kiêu ngạo đúng là không phải chuyện dễ dàng!
Thẩm Lãng tiếp tục nói, “ Theo tôi được biết, trong làng không có kiến trúc cổ mang giá trị văn hóa lịch sử, đây là một tin tức tốt với những nhà đầu tư như chúng ta.
Dân làng phản đối việc dỡ bỏ, bất kể là phương diện pháp luật hay đạo đức đều không có lợi, đây chính là mấu chốt.”
“Ý thiếu gia là, chúng ta dùng điều này để đi uy hiếp người dân trong làng sao?” Ngô