Dãy núi Đoạn Giáo Nhân, tọa lạc ở biên cương, nơi tiếp giáp giữa Tam Vung đế quốc cùng nơi mà thú nhân thống trị-Bắc Bái Nhân, đây là nơi mà các dãy núi kéo dài liên miên không dứt, cao thấp đủ loại, riêng chiều rộng đã lên đến hai cây số, đây là dãy núi cao nhất của đại lục Cát Sĩ Đa Á.
Mà bởi vì do gió thổi từ biển vượt qua dãy núi này tiến vào đại lục, khiến cho các vùng phụ cận một km quanh dãy núi Đoạn Giáo Nhân hoàn toàn bị bao trùm một tầng bạch sắc như tuyết đọng, hơn nữa nhiệt độ ở các vùng phụ cận này cũng rất thấp, quanh năm đều buốt giá như mùa đông vậy.
Bỗng từ trên trời cao xuất hiện một bóng hùng ưng gào thét một tiếng, lập tức tuyết từ trên chỗ cao cao, dọc theo sườn núi Tuyết Sơn trượt xuống, không gian phía dưới phủ đầy tuyết, từ mặt đất cho tới cả cây cối ở trên núi cũng bị tuyết phủ dày đặc, ngay lúc hùng ưng kia đang thỏa mãn mà kiêu ngạo bay qua đỉnh núi Tuyết sơn, liệng xuống thung lũng, liền đụng ngay phải một đội nhân mã đang gian nan hành tẩu trong sơn cốc đầy tuyết trắng.
Đội ngũ này chính là đoàn người Diệp Tường được phái đi sứ tới Bắc Bái Nhân-đất nước liên minh của Thú Tộc để cứu viện cho gia tộc Tử La Lan (Violet).
Giờ phút này, Diệp Tường đang ngồi ở trên lưng ngựa, hai tay lôi kéo cái thảm dày cộp đang bao trùm quanh thân, toàn thân bị lạnh tới mức run rẩy, mà, hai hàm răng cũng không hề chịu thua kém, đang thi nhau dạo nhạc biểu tình!!!
” Ắt….tttt.. Ắt xì!!” Diệp Tường hung hăng bật ra một tiếng hắt xì làm vang vọng cả sơn cốc Tuyết Sơn, “Lạnh chết ta, Tam Vương, lão nhân chết tiệt kia nhất định là muốn cho lão tử chịu khổ sai đây mà, bà nội nó chứ !”
“Đạt Cổ, ngươi không lạnh sao?” Diệp Tường run run kéo sát tấm thảm vào sát người rồi quay qua hỏi thú nhân hộ vệ đang đi phía trước người hắn.
Thú nhân cao lớn uy mãnh này trên đường đi vẫn một mực cẩn trọng hộ vệ bên người Diệp Tường, hơn nữa còn không có phàn nàn lấy nửa câu, không thể không nói Đạt Cổ lớn lên quả thực rất cường tráng, thân hình cao lớn chỉ choàng một tầng da thú, hơn nữa còn không hề đi giày, vẫn một mực đi chân trần trong tuyết lạnh, chỉ điểm ấy thôi cũng đã đủ để làm cho Diệp Tường lo lắng. Cái tên thật thà phúc hậu này có phải là một tên đại ngốc hay không đây? Hắn thậm chí còn không hề mở miệng để xin quần áo lấy một lần.
“Không lạnh! Tất cả thú nhân đều rất khỏe mạnh!” Đạt Cổ trả lời ngắn gọn lại vấn đề mà lão bản của chính mình vừa đặt ra, biểu lộ hoàn toàn không giống với nói láo, nói xong hắn lai tiếp tục nắm cương ngựa phía trước Diệp Tường, tiếp tục dẫn đường.
“Thật sự là…một gia hỏa da…thịt dày a!” Diệp Tường lạnh tới mức nói chuyện cũng run rẩy không rõ, nhưng ở trong nội tâm lại đang rất vui mừng, thu được một hộ vệ tốt như vậy thật đáng giá.
“Này, nữ nhân kia, ngươi có chắc là đi đúng đường không đấy?” Diệp Tường quay lại, hướng về phía một người đang vùi đầu bước đi trong tuyết phía trước chất vấn.
Thân ảnh thon thả đang đi phía trước kia nghe thấy lời nói liền dừng cước bộ lại, hé mở ra trường bào màu đen đang vây kín toàn thân, lộ ra gương mặt xinh đẹp bị đông cứng đỏ rực thật đáng yêu, người này không phải ai xa lạ, đúng là Diane Lâm! Ngay lập tức từ một bộ dáng đáng yêu, Diane Lâm liền biến thành một người đàn bà chanh chua bày ra tư thế chống nạnh đáp lại:
“Đồ lưu manh kia, nói cho ngươi biết, nếu không tin lời của lão nương, ngươi liền lập tức quay đầu lại cho ta!”
“Này, người đàn bà chanh chua kia, ta có điểm nào lưu manh hả? Sao lại gọi ta là lưu manh hả? Đồ…..đồ vu oan giá họa kia…ta…ta thật sự muốn cắt đứt cái lưỡi của ngươi đi!” Diệp Tường ngồi trên lưng ngựa ngay lập tức hút lấy nước mũi đang lưu luyến chưa nỡ rời bỏ xoang mũi vào, không chút nào cam tâm chịu yếu thế cãi lại.
Đạt Cổ chán nản lắc đầu, đôi nam nữ này trên đường đi đều đã cãi nhau vài chục lần rồi, ba phút một trận nhỏ, một giờ một trận lớn, quả nhiên, mẫu thân nói rất đúng, giữa nữ nhân và nam nhân quả thật có sự khác nhau rõ rệt, vì vậy mà họ không hợp nhau chăng? Rõ ràng mới vừa rồi lão bản còn lạnh run người, nhưng, bây giờ nhìn lại mà xem, cùng một nữ nhân cãi nhau, nói lắp cũng vẫn cãi tốt lắm, quả nhiên là thần kỳ mà, quay về tới Thú Tộc lần này chính mình cũng phải tìm lấy một mẫu thú nhân (thú nhân cái) mới được.
“Còn không phải lưu manh? Nếu không việc lần trước ngươi muốn nhìn lén ta thay quần áo giải thích như thế nào?” Bộ dạng Diane Lâm vô cùng tức giận nên muốn trở mình tính lại nợ cũ, quả nhiên, nói nữ nhân này keo kiệt quả thực là phi thường, phi thường chính xác.
Đương nhiên, về việc kia…ách…cái việc mà khi Diane Lâm đang tắm rửa bị Diệp Tường nhìn thấy, thực ra cũng là do Diệp Tường nhận nhầm phải thủ dụ của tả tướng chuyển tới cho nữ nhân này mà khi ấy lại đúng lúc hắn đang chuẩn bị xuất phát, cho nên mới vội vội vàng vàng đem tới cho Diane Lâm. Ai biết được khi vào phòng gọi mấy lần cũng không nghe thấy có người trả lời, nên hắn mới đi tìm khắp nơi trong phòng, lại đúng lúc nữ nhân này đang thay quần áo, kết quả, khụ, Diệp Tường đã không cẩn thận bị nữ nhân này độc mồm đọc miệng gán ngay cho cái mũ là lưu manh, sắc lang. Aiz! Hắn thật oan a!
“Thanh danh của ta so với bông tuyết trên mặt đất kia tuyệt đối thuần khiết hơn! Nhìn ngươi? Còn không bằng bảo ta đi ngắm heo mẹ còn thỏa mãn hơn!” Công lực võ miệng của Diệp Tường ngày càng mạnh hơn, phỏng chừng trong tương lai có thể cùng các vị đại thẩm bán thức ăn ở chợ liều mạng cũng nên.-;-!
“Ngươi…” Diane Lâm run run chỉ tay vào hắn, tức giận mà nói không ra lời, xác thực, khi hai người đấu võ mồm, lúc kết thúc trận đấu thường xuyên là nàng bị bại trận thảm hại.
Lúc này, thảm phía trước ngực Diệp Tường đột nhiên động đậy, sau đó bị vạch trần, rồi một cái đầu đáng yêu chui ra.
“Ca… Lưu manh… Có thể… Ăn sao?” Ô Ô giờ phút này mang một bộ dạng khờ dại không rõ ngẩng đầu hỏi Diệp Tường, biểu lộ khờ dại đáng yêu làm cho Diệp Tường cười khổ không được, nha đầu này tuy nói chuyện còn không rõ, nhưng vì sao lại lựa đúng mấy từ mấu chốt mà hỏi chứ?
“Khanh khách…” Lúc này cuối cùng cũng đến lượt Diane Lâm hãnh diện che miệng nở nụ cười, nói thật, nàng thích nhất là được xem hình ảnh tên lưu manh này bị nghẹn, đợi nàng cười thật xinh đẹp xong, khi thân thể có thể ngừng lại, liền giải thích cho Ô Ô biết, “Lưu manh chính là sắc lang đấy! Ca ca của ngươi chính là một tên lưu manh!”
Ô Ô quay đầu, một bộ dạng cái hiểu cái không chăm chú nhìn Diane Lâm, qua một lúc lại dùng khẩu âm lắp bắp hỏi: “Sắc… Sắc sắc… Lang… Lại là… Cái gì? Có thể… Có thể, ăn sao?”
“Hm, sắc lang chính là người xấu ý!” Diane Lâm dùng ngón tay thon dài mảnh khảnh