Buổi sáng ngày hôm sau.Hôm nay là một ngày đẹp trời.
Mặc dù thời tiết vẫn lạnh nhưng không còn lạnh giống như ngày trước đó.
Nhiệt độ hôm nay lên tới hai độ.Bầu trời hôm nay cũng không còn nhiều mây âm u như mọi khi, hôm nay bầu trời rất quang đãng, lại còn có nắng.
Đã vậy còn có gió thổi nhè nhẹ.Nếu như không có trận chiến tối ngày hôm qua, thì hôm nay có lẽ là một ngày thích hợp để tấn công kho vũ khí của quân đội.
Có điều sau trận chiến tối ngày hôm qua, ngoại trừ Thiên Anh cùng với hai cô nàng Lệ Vi cùng Alisa là không bị thương ra, còn lại mọi người đều đã bị thương.
Nên cuộc tấn công trước đó đành phải hoãn lại.…Bên dưới một gốc cây lớn nằm gần bệnh viện dã chiến, vốn Thiên Anh lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng đột nhiên hắn cảm ứng được có động tĩnh, ngay lập tức hắn liền mở mắt ra.Khi mở mắt ra, Thiên Anh nhìn thấy bác Tấn đang bưng một tô cháo thịt còn nóng đi qua bên này.
Theo sau bác Tấn còn có Lệ Vi.Nhìn thấy Thiên Anh mở mắt ra, bác Tấn cười nói:“Vất vả cả đêm rồi, ăn chút cháo cho nóng người.”Thiên Anh ngồi thẳng người dậy, nhìn bác Tấn hắn nói:“Tình hình vết thương của bác sao rồi?”Bác Tấn đưa bát cháo thịt cho Thiên Anh, sau đó ngồi xuống một cái rễ cây.
Ông bác lấy ra một điều thuốc, vừa hút vừa cười nói:— QUẢNG CÁO —“Không sao nữa rồi, tĩnh dưỡng thêm vài ngày là có thể khôi phục như lúc bình thường.
Mà cháu không vào căn cứ chợp mắt một lát đi, bây giờ cũng sáng rồi, chắc cũng không có nguy hiểm gì đâu.”Lệ Vi lúc này ngồi ở ngay bên cạnh bác Tấn, nhìn Thiên Anh nàng nói:“Bác Tấn nói phải đấy, anh nên đi nghỉ ngơi đi.
Tối hôm qua anh đã rất vất vả rồi.
Anh đừng ép bản thân quá, nếu anh bị làm sao thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.”Lệ Vi lúc này đã có phần nể Thiên Anh rồi.
Người này quả thực rất có trách nhiệm.
Đã vậy còn rất khiêm nhường.
Tối ngày hôm qua người này chiến đấu cho tới khi kết thúc cuộc chiến mới thôi, tuy hắn chỉ ở trên nóc nhà bắn súng, nhưng Lệ Vi biết trong cuộc chiến kia hắn là người phải chịu áp lực lớn nhất.
Hắn không chỉ phải lo cho tính mạng bản thân, mà còn phải lo cho tính mạng người khác.Mặc dù vất vả như vậy nhưng nàng không thấy hắn than một tiếng, sau khi kết thúc trận chiến hắn còn đi giúp đỡ những người bị thương.
Còn lo tổ chức hậu sự cho các anh em không may chết đi.Đến lúc cuối khi mọi người đều đã đi nghĩ thì hắn lại một mình ở ngoài này cảnh giới.
Nếu mà là người khác thì có lẽ sẽ chẳng ai làm vậy.
Nhưng mà Thiên Anh lại có thể làm được vậy, điều này khiến nàng rất nể.Thiên Anh không biết trong lòng Lệ Vi cùng bác Tấn nghĩ gì.
Hắn cảm thấy việc gì nên làm thì hắn làm thôi, cũng chẳng có mưu đồ gì ở phía sau đó cả.
Nên khi nghe hai người kia nói vậy thì hắn cười cười.Nhìn qua bác Tấn hắn nói:“Bác yên tâm đi, cháu là người khác ích kỷ nên không để cho bản thân thiệt thòi đâu.
Cháu là đang đợi mọi người tỉnh dậy sau đó đi ngủ cho ngon đấy.”Bác Tấn nghe được lời này thì cười, về phần Lệ Vi thì bất đắc dĩ cười theo.
Nàng nhìn về phía Thiên Anh nói:“Thực ra tôi cùng với bác Tấn qua đây là muốn thương lượng với anh một chuyện.”Mặc dù trong lòng cũng đã mơ hồ đoán ra việc gì, nhưng Thiên Anh lúc này khẽ gật đầu sau đó nói:— QUẢNG CÁO —“Ừm.
Có chuyện gì nói nghe thử.”Lệ Vi cũng không che giấu mục đích của nàng nữa.
Nhìn Thiên Anh nàng thẳng thắn nói:“Chắc anh cũng biết tình hình thiếu thốn lương thực ở căn cứ rồi.
Nên tôi muốn anh cho phép tôi cùng bác Tấn mang thi thể của bọn quỷ lùn xanh, cùng xác của mấy con biến dị thú cấp sáu trở về.
Đương nhiên, những bộ phận quý nhất của bọn nó là tinh hạch, tim sẽ để lại nơi đây cho anh.”Nói đến đây thì Lệ Vi dừng lại quan sát Thiên Anh,