"Không sao đâu ạ, ba sẽ biết mà.
Nếu như ba cũng thông minh giống con ấy ạ."
———
Sương mù mờ ảo xâm chiếm tầm nhìn, bóng tối dần bao phủ bầu trời.
Harry Potter nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cầm lấy chiếc áo choàng được treo một bên và khoác lên người, chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng khi sắp bước khỏi cửa phòng, y lại lùi trở lại.
Chàng trai trẻ do dự một hồi rồi bước tới trước bức tranh trống rỗng được treo trên tường, nói nhẹ nhàng: "Em phải đi đây, giáo sư."
Trong khung tranh trống rỗng vẫn không có bóng dáng một ai cả, khiến chàng thanh niên tự nói chuyện một mình có vẻ thật ngu ngốc.
Harry hơi rủ rũ, ngón tay lại không kìm được mà đặt lên khung tranh, vuốt ve khẽ khàng.
Khi giáo sư McGonagall nghe thấy Kẻ Được Chọn thế mà lại đề xuất muốn di chuyển bức tranh Snape đến số 12 quảng trường Grimmauld, nữ phù thủy nghiêm khắc đã vô cùng kinh ngạc.
Bà đánh giá người đàn ông trẻ tuổi trước mặt mình hết sức kỹ càng, lời nói cũng cực kỳ căng thẳng.
"Rốt cuộc thầy muốn làm gì, hả giáo sư Potter? Đưa bức tranh hiệu trưởng tiền nhiệm của Hogwarts về nhà mình ư?"
"Ặc..." Harry căng thẳng vò rối mớ tóc sau gáy, nói một cách dè dặt: "Em chỉ, mong có thể..."
"Tôi cho rằng thầy hiểu rõ." Cô McGonagall mím chặt môi, vẻ mặt hệt như mấy lần từ chối yêu cầu của cậu nhóc lúc cô còn là chủ nhiệm nhà.
"Bức tranh của các đời hiệu trưởng Hogwarts đều được lưu giữ hoàn hảo trong văn phòng của Albus, tôi không thể phá hỏng quy tắc này.
Nếu thầy muốn cải thiện mối quan hệ với Severus, tôi khiến nghị thầy tìm một bức tranh khác rồi mời thầy ấy về, chứ không phải ngồi đây nói mấy câu đó."
Harry khấp khởi vui mừng, vội vàng hỏi: "Giáo sư Snape còn có bức tranh khác nữa ạ?"
Cô McGonagall nhìn kỹ chàng trai trẻ một hồi, trả lời dứt khoát: "Không."
Harry cười khổ, thở dài rồi nói với giọng bất đắc dĩ: "Thôi ạ, xin cô thứ lỗi cho em, cô Mc...!Minerva.
Do em tùy hứng quá."
Nhìn Kẻ Được Chọn chuẩn bị đứng dậy rời đi, cô McGonagall bỗng hạ thấp giọng (nghe không còn nghiêm túc như trước nữa) mà hỏi: "Vì sao thầy lại muốn làm như thế, Harry?"
Chàng trai tạm dừng bước, cúi đầu nhìn chiếc mũ dạ mình đang cầm trên tay – y thường dùng nó để che trán đi, nói chậm rãi: "Có lẽ là vì, lưu luyến quá khứ."
"Tôi nghĩ." Tiếng cô McGonagall vang lên phía sau khiến tia hy vọng dấy lên trong mắt Harry.
"Chúng ta có thể thương lượng với Albus một chút, nếu như Severus cũng đồng ý..."
Trong lúc cô McGonagall và cụ Dumbledore nói chuyện, Snape không hề lộ mặt cũng không phát ra chút tiếng động nào, như thể chỉ cần im lặng là có thể khiến mọi người cho rằng đó thật sự chỉ là một bức tranh trống rỗng, và hắn không hề tồn tại trong đó.
Sau cùng, vị hiệu trưởng già trên tường nháy mắt một cách sung sướng với Harry rồi lên tiếng, với nụ cười híp mắt như thể cụ rất vui được xuyên tạc ý nghĩa đằng sau những hành vi của Snape.
"Chắc chắn là thầy ấy đồng ý."
Ngón tay Harry chạm vào phần tranh trống không, cũng không biết Snape trong tranh có thể cảm nhận thấy mình hay không.
Tiếng nói của y vọng lại trong căn phòng tĩnh lặng, hết sức dịu dàng, khiến người say mê.
"Giữa nỗi niềm luyến lưu quá khứ, em đã phát hiện ra bản thân đích thực, Severus à.
Em chưa từng hối hận vì đã thay đổi những ký ức ấy, bởi vì em cũng không mong muốn mọi người chỉ sống ở trong lòng em.
Em muốn có một cuộc đời hoàn chỉnh, một chính em đủ đầy, một thầy vẹn nguyên.
Đợi đến khi em trở về, thầy nói chuyện với em được không? Em chỉ mong chờ thế."
Chàng trai trẻ hạ tay xuống một cách khó nhọc, nhìn chăm chú vào vùng trống trải ấy hồi lâu rồi xoay người rời khỏi phòng.
Y còn cần chào chú Sirius nữa, sau đó đến Sở Thần bí gặp Hermione, để cô ấy đưa y trở về năm thứ tư y vẫn chưa trải qua nhưng đã bị thay đổi ấy.
Hôm qua sau khi tìm giáo sư McGonagall, y đã đi gặp Ginny.
Cô phù thủy Gryffindor dũng cảm phóng khoáng ấy khoát tay, đề nghị chia tay trước cả khi Harry lên tiếng.
"Em đợi anh rất lâu rồi, Harry." Ginny mỉm cười và nói, cho dù nét mặt vô cùng âu sầu.
"Anh ấy sẽ đến tìm mình, em đã tự nói với bản thân như thế vô số lần.
Tuy rằng lần nào cũng do mình chủ động đi tìm anh ấy, đặt anh ấy ở vị trí quan trọng nhất, nhưng kiểu gì cũng sẽ có một lần anh ấy chủ động tìm mình.
Em đã đợi từ đêm Bình an cho đến lễ Giáng sinh, đợi từ mười một tuổi cho đến mười chín tuổi.
Cuối cùng em đã biết, khi anh chủ động tới gặp em, chính là lúc chúng ta kết thúc."
Lời của cô phù thủy tóc đỏ khiến Harry hổ thẹn vô cùng.
Y cố gắng mở miệng giải thích, nhưng chẳng ngờ lại chỉ có thể phát ra một câu xin lỗi.
Ginny đung đưa người với vẻ vui sướng, giơ tay ngăn lại lời nhận lỗi cũ rích của chàng thanh niên.
Cô cười nói: "Là em đá anh, Harry, anh không có gì để đắc ý đâu.
Anh là một giấc mộng của em, anh biết không? Mà con người thì không thể vĩnh viễn chìm đắm trong mộng đẹp được, cho nên em muốn thoát khỏi anh sớm một chút, đi tìm thế giới chân thật."
"Nếu có một ngày..." Với đôi mắt sáng ngời, trước khi rời đi cô phù thủy tóc đỏ lương thiện nói một cách chân thành: "Anh đã biết hạnh phúc mình muốn là gì, ai là người có thể khiến anh trở nên hoàn chỉnh, thì nhất định đừng lùi bước.
Thứ Gryffindor chúng ta không thiếu nhất chính là lòng can đảm, đúng chứ?"
Harry nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Ginny và khẽ mỉm cười.
Đúng thế, lần này y sẽ không bị động đợi