"Đúng vậy, để bảo vệ Harry Potter."
———
Cổ họng ngứa rát nóng cháy, Harry chỉ muốn với tay vào gãi.
Y nhắm mắt lại, nước mắt suýt nữa đã trào ra.
Y che miệng, ép chính mình phải hít sâu và cố gắng bình tĩnh lại, cố gắng để nó dịu đi.
Thuốc trôi xuống bụng, đồng thời một thứ ảo giác mơ màng xâm chiếm đầu óc y.
Y quả thật cảm thấy mình nghe thấy một giọng nói đang hỏi, cậu muốn quên đi thứ gì...!
Tôi muốn quên đi, tất cả mọi chuyện đã xảy ra tối nay, sau khi tôi tiến vào mê cung.
Còn gì nữa không?
...!Một năm qua, tất cả mọi chuyện giữa tôi và Severus trong suốt một năm qua.
Đừng để lại gì, dù là mảy may vết tích.
Thầy ấy chỉ là giáo sư Độc dược của Hogwarts, không hơn.
Cậu sẽ được như ý nguyện, quên đi điều mình không muốn nhớ.
Trong vòng năm phút.
– Chuyện muốn quên đi ư? Potter, nói chính xác thì đó là chuyện quan trọng nhất, quý giá nhất, cũng không muốn nhớ nhất.
Harry vẫn đang ôm miệng, một tiếng nghẹn ngào mơ hồ phát ra từ sâu trong cổ họng, y gật đầu.
Cửa phòng đột nhiên bật mở, Snape đứng phía ngoài như thể bị khiếp hãi bởi dáng vẻ đau đớn của chàng thiếu niên.
Hắn sải bước tới trước mặt Harry, tầm mắt di chuyển giữa chiếc lọ thủy tinh rơi vỡ trên mặt đất và ngăn tủ để mở.
Hắn mở to mắt nhìn y với vẻ khó tin, dường như đã hiểu ra gì đó.
"Potter!" Snape phẫn nộ đến mức không thể nào kiềm chế.
Hắn giật bàn tay đang che miệng của Harry xuống rồi quát to: "Trò đã uống thuốc xóa ký ức?"
Chàng thiếu niên hít sâu một cách bình tĩnh và nhìn thẳng vào đôi mắt đen ngập đầy giận dữ của Snape, chẳng ai có thể nhận ra được mới một giây trước đó đôi mắt xanh biếc của y còn ngấn lệ.
"Em muốn quên một chuyện trong đêm nay, thưa giáo sư.
Xin thầy hãy tha thứ cho sự ích kỷ của em..."
"Trò! Harry Potter kích động và kiêu căng!" Nghe thấy lời y nói, trái lại Snape càng tức giận hơn.
Hắn nặn ra từng chữ qua kẽ răng: "Trò...!Chờ ở đây cho ta!"
Giáo sư áo đen nổi giận đùng đùng mà quay người đi.
Hắn đã sớm biết sẽ có ngày như thế.
Bắt đầu từ khi Potter xuất hiện trước mặt hắn và nói muốn điều phối thuốc Xóa ký ức, hắn đã biết thằng nhóc khốn này sớm muộn gì cũng sẽ thử hiệu quả của độc dược.
Một loại cảm giác bất an vô cớ khiến sau khi thuốc Xóa ký ức của Harry được hoàn thành, Snape đã tự mình bào chế ra một liều thuốc giải.
Hiện giờ, hay lắm, thuốc giải phải ra tay rồi.
Độ ấm không thuộc về Snape bỗng bao trùm lấy hắn, bước chân của giáo sư Độc dược dừng khựng lại.
Đây không phải ảo giác, hắn đang bị thằng nhóc ấy ôm chặt từ phía sau.
Đôi tay ấy vòng ra trước ngực hắn.
Snape tức khắc thấy hoảng sợ, sợ cánh tay ấm áp của Harry có thể cảm nhận được trái tim hắn đang đập càng lúc càng nhanh.
"Em sẽ chờ thầy, Severus."
Chàng thiếu niên nỉ non khe khẽ, như tiếng thầm thì giữa người yêu với nhau.
"Cho nên xin thầy, cũng nhất định phải chờ em..."
Cánh môi Snape run rẩy, im lặng khép mở như người thiếu dưỡng khí.
Vào giờ phút này rất nhiều điều đều trở nên khác thường và mờ mịt.
Thậm chí hắn không biết mình có nên lớn tiếng trách cứ những lời hoang đường và hành vi vô lễ của y hay không.
Đôi tay đang quấn chặt lấy Snape từ từ buông lỏng.
Hắn không quay đầu lại, không phát ra bất cứ âm thanh gì, cứ thế lướt qua phòng làm việc tiến vào buồng trong để lấy thuốc giải cho thuốc Xóa ký ức.
Đương nhiên hắn cũng không nhìn thấy nụ cười tươi xấu xí vô cùng trên khuôn mặt chàng thiếu niên.
Xin lỗi.
Nhìn vạt áo chùng cuồn cuộn cùng bóng dáng cao gầy kia, Harry lặng lẽ nói.
Y nhắm mắt lại, bắt đầu đọc thầm đoạn ma văn cần để trở về.
Một câu cuối cùng vang lên kèm theo ánh bạc chợt loé, chàng thanh niên hai mươi tuổi bước trở về hiện thực của mình.
Một phút sau, giáo sư Độc dược cầm thuốc giải quay lại.
Cậu thiếu niên ôm cái đầu đau như muốn nứt ra của mình mà rên rỉ, nhìn có vẻ cực kỳ đáng thương.
Snape kéo y dậy một cách gần như thô bạo, đưa thuốc giải đến bên môi y.
Thứ bị thuốc Xóa ký ức xóa đi, thường là điều quý giá nhất, quan trọng nhất.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trong đầu Snape bỗng xẹt qua một suy nghĩ khó nhận rõ mà gần như chính hắn cũng không dám tin.
Ký ức quan trọng nhất quý giá nhất của Potter sẽ là gì? Có khi nào sẽ có...!
Buồn cười thật, chẳng ngờ hắn lại có cái suy nghĩ như thế.
Cho dù trong năm học này mối quan hệ giữa hai người họ đã có phần cải thiện, thì Đứa Bé Sống Sót có nhiều niềm hạnh phúc và mối quan tâm như thế, sao ký ức ấy có thể liên quan đến hắn cơ chứ.
Từ khi nào hắn bắt đầu để ý...!
Thế nhưng Snape biết rõ ràng, hắn quả thật có quan tâm.
Sau khi thuốc Xóa ký ức được hoàn thành, Harry nằm nhoài trên bàn mà đáp lời hắn bằng giọng lười nhác: "Ít nhất hiện giờ, em cũng không muốn uống nó." Lúc ấy hắn đã nhạy bén mà cảm nhận được thông tin ngoài lề ẩn chứa trong lời nói của y.
Hắn bào chế thuốc giải, chẳng phải vì giây phút này sao? Cho dù chỉ có khả năng cực kỳ nhỏ, hắn cũng không mong rằng từng chuyện nhỏ vụn giữa hai người sẽ bị Harry quên sạch, y sẽ chẳng hề kiêng dè gì mà thoát ra, tiếp tục thoải mái cười to cùng bạn bè của mình.
Chỉ còn chính hắn nhớ rõ như một kẻ ngu si, thậm chí có lẽ, sẽ thử hồi tưởng lại.
Mọi chuyện xảy ra trong một năm qua không nên bị xóa bỏ.
Bất cứ ai trong đó quên đi, thì tất cả đều sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Chúng sẽ chỉ còn như một trò đùa, và sự phản bội.
Snape không biết rốt cuộc điều gì đã thúc đẩy thái độ của Harry Potter thay đổi, nhưng không có gì nghi ngờ hết, sự chuyển biến này là hai chiều.
Từ sự hà khắc và xem thường lúc ban đầu, cho đến bây giờ, hắn không thể phủ nhận rằng dưới đáy lòng mình hắn không còn chỉ coi đứa bé ấy là con trai của Potter và Lily nữa.
Snape chậm rãi bỏ lọ thuốc giải ra xa khỏi miệng Harry.
Khoé môi hắn cong lên thành một nét cười giễu cợt.
Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì cơ chứ? Harry Potter đương nhiên là con trai của Potter và Lily.
Cho dù y có lương thiện và khoan dung đến nhường nào, nhất thời nông nổi muốn cải thiện quan