Khoảng trời phía trên lâu đài dần trở nên trong xanh quang đãng.
Thời tiết chuyển biến không quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể thấy được dấu hiệu mùa hạ nóng bức đang dần thay thế ngày xuân.
Harry lười biếng nằm trên cỏ, hưởng thụ ánh mặt trời rực rỡ đang chiếu thẳng xuống, như sắp ngủ thiếp đi.
"Ôi trời ơi, tình cảm của họ phức tạp quá đi mất, đúng không?" Tiếng cảm khái của Ron đánh thức Harry đang sắp rơi vào mộng đẹp.
Y đành phải hé mắt, nói với giọng lơ mơ: "Bồ kêu trời thêm một câu nữa thử xem, mình nhất định sẽ khiến đầu lưỡi bồ dính lên vòm họng!"
"Bồ mới nên bớt dùng bùa chú do Hoàng tử phát minh ra để uy hiếp mình đi đấy." Ron lầm bầm.
"Mình nghĩ sớm muộn gì Snape cũng sẽ ếm bùa ấy lên người bồ, Harry Potter đáng ghét, câm miệng cho ta!"
Cậu trai tóc đỏ hạ thấp giọng, mô phỏng lại giống y như đúc giọng điệu trào phúc lạnh lùng của Snape.
Chàng thiếu niên tóc đen lại không kìm được mà cong môi mỉm cười, dường như rất vui sướng khi nghe thấy câu nói tương tự ấy.
Kết quả này khiến cậu chàng Weasley trẻ tuổi thấy vô cùng chán nản.
Từ khi Ron biết Chúa tể Hắc Ám đời thứ nhất Grindelwald và cụ Dumbledore đã cùng nhau trở về Hogwarts, cậu Gryffindor tóc đỏ đã trải qua quá trình từ kinh hồn khiếp vía cho đến tò mò rồi đến ép hỏi ngọn nguồn từ Harry, đương nhiên cậu đã biết được lịch sử lãng mạn lúc trước (Harry đã cố gắng giản lượt đi nội dung mà mình biết, nhưng hiển nhiên Ron rất biết cách xâu chuỗi mọi việc lại với nhau).
Sau đó cậu lại bắt đầu không ngừng cảm khái, không ngờ Rita Skeeter lại thật sự kể lại một phần nhỏ của chân tướng.
Vị phù thủy phe sáng mà họ sùng kính nhất thì ra từng có một đoạn quá khứ rung động lòng người như thế.
"Bồ nói khi nào thì Grindelwald chịu nói cho chúng ta những gì ông ta biết đây? Hay là ông ta đã nói cho thầy Dumbledore rồi?" Ron đạp khẽ Harry đang mơ màng, hết sức bất mãn.
"Sao bồ không sốt ruột chút nào thế hả? Bọn mình đã đến năm thứ sáu lâu thế rồi.
Lúc trước mình từng tính toán công thức trong sổ ghi chép của Hermione.
Kỳ hạn của mười mấy tiếng trong hiện thực là trong tháng này, chúng ta nên về rồi."
"Mình có cách nào đâu?" Harry phiền muộn vò tung mái tóc đen vốn đã rối bù, nói với giọng căm phẫn: "Thầy Dumbledore chỉ bảo mình đợi thôi.
Trước khi khai chiến có rất nhiều công tác chuẩn bị cần được thực hiện, đúng chứ? Mình nên tin tưởng thầy ấy, tin tưởng thầy ấy...!Hiện giờ cứ ở trong Hogwarts giả vờ như không hề quan tâm đến chuyện bên ngoài, chỉ tận hưởng cuộc sống yên bình thế này, mình cảm thấy bản thân rất vô dụng! Chẳng lẽ mình trở về là để nâng thành tích môn Bùa chú lên Xuất sắc à?"
Ron hoàn toàn không ngờ Harry sẽ phản ứng mạnh như vậy.
Hai hàng lông mày giật mạnh, cậu trai trẻ thình lình ngồi thẳng dậy, nói một cách nghiêm túc: "Cái mặt dây chuyền đâu? Bồ còn mang theo không?"
"Hôm qua mình phá hủy nó rồi." Harry thở dài, gối hai tay dưới gáy.
Ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt y, vô cùng khó chịu.
"Dùng gươm báu Gryffindor để hủy nó ở trong văn phòng của thầy Dumbledore."
Giống khi ở trong phòng chứa bí mật lần trước, Harry lại cảm nhận được tư tưởng và linh hồn của Voldemort ẩn nấp bên trong mặt dây chuyền Slytherin.
Cả người y hệt như bị bóng đè, cho dù vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra.
Mái tóc đen nhánh được chải vuốt gọn gàng, Tom Riddle với khuôn mặt không mang cảm xúc gì vung đũa phép lên, khóa cửa bèn lặng lẽ mở ra.
Gã đi vào trong ngôi nhà, nhìn đăm đăm vào người đàn ông đang ngồi ngủ gật bên cửa sổ.
Bọn họ trông rất giống nhau...!Ông ta là cha gã.
Ông ta đã vứt bỏ mi rồi.
Gã trai trẻ bỗng mỉm cười, nét quyến rũ kỳ dị hiện lên trên khuôn mặt tinh tế.
Gã hơi nâng tay lên, đọc thầm gần như không phát ra tiếng: "Avada Kedavra..."
Người đàn ông như một cái túi vải đậm vẻ chết chóc, thậm chí chưa kịp tỉnh lại từ cơn mơ, cứ thế ngã lăn xuống đất tạo ra một tiếng động trầm đục.
Không bao lâu, có tiếng gọi khẽ vang lên từ trên tầng.
"Tom, Tom, sao thế?"
Đó hẳn là ông bà nội của gã.
Gã trai tuấn tú thong thả ngước cặp mắt đen, ngửa đầu nhìn lên trên.
Gã có thể không giết bọn họ.
Thật ra bọn họ và gã không hề liên quan gì.
Gã chỉ muốn trả thù tên đàn ông muggle kia, tên muggle ngu xuẩn đã vứt bỏ người vợ phù thủy si tình và đứa con vô tội...!
"Tom, Tom? Có phải con lại ngồi ngủ trên ghế không thế? Con trai ngốc, mau về giường ngủ đi."
Trong đôi con ngươi của gã thanh niên bỗng lóe lên ánh đỏ, nhìn vừa kỳ quặc vừa tanh máu.
Sao lại không giết chứ? Gia tộc Riddle đáng thất vọng này sẽ trở thành vết nhơ trên con đường chói lọi trong tương lai của gã.
Gã phải xóa vết nhơ này đi, tự tay xây đắp lên sự thần bí, thế mới có thể nắm giữ nhược điểm của kẻ khác trong tay chứ không phải bị người ta bắt thóp.
Gã đi lên cầu thang, vẻ vui sướng dữ dằn hiện lên trên khuôn mặt phía dưới mũ trùm.
Gã vẫn luôn một thân một mình, cũng chỉ cần một thân một mình.
Không cần ràng buộc.
Không có tiếng thét chói tai hay sự giãy giụa, ánh sáng xanh chiếu rọi phòng ngủ trên tầng hai rồi tức khắc bị nuốt chửng trong màn đêm tăm tối.
Gã thanh niên chậm rãi đi trở về nhà cổ Gaunt, ánh trăng dịu êm chiếu xuống áo choàng của gã, vô cùng thư thái dễ chịu.
Tâm trạng của gã rất tốt, tốt đến mức gã vui lòng nói chuyện với người được gọi là cậu của mình.
"Đũa phép của cậu, vừa giết chết ba muggle." Gã trai trẻ cười hết sức dịu dàng, đưa cây đũa phép trong tay mình cho người đàn ông đờ đẫn hệt như một kẻ lang thang, rồi cất giọng châm chọc lạnh lẽo: "Cậu Morfin, cậu làm tốt lắm."
"Tao đã giết chết tên rác rưởi ấy?" Người đàn ông ngơ ngác nhắc lại, sau đó bỗng nhổ mạnh một bãi nước bọt xuống đất rồi quát to: "Giết hay lắm! Nó đã bỏ rơi chị gái tao, tao nên giết nó từ lâu rồi mới phải! Dù rằng chị gái tao cũng là một ả ngu...!Ả ngu ngốc thích muggle, đồ đàn bà lẳng lơ! Trước khi chạy trốn, còn dám cướp đồ của bọn tao! Mặt dây chuyền Slytherin!"
Gã trai nở một nụ cười sâu xa.
Gã dùng giọng điệu mượt mà, mang theo chút thương hại mà nói: "Đừng lo, tôi sẽ lấy lại nó, cậu Morfin ạ.
Cậu nói không sai chút nào, chị gái cậu đúng là một ả ngu, đần độn, lẳng lơ.
Duy chỉ có một điều, bà ta không phải phù thủy."
"Cái chết là nhược điểm đáng xấu hổ nhất của loài người, bà ta lại khuất phục trước nó...!Sao xứng làm một phù thủy chứ?" Tom Riddle cười khì khì, như thể cảm thấy mình vừa nói ra một chân lý thú vị biết bao.
Gã khom lưng, không chút do dự mà rút lấy chiếc nhẫn Marvolo từ ngón tay cậu mình rồi nghênh ngang rời đi.
Gã là người đặc biệt, gã có năng lực siêu quần đủ để ngự trị trên tất cả mọi người – bất kể là muggle hay phù thủy.
Gã cũng sẽ không bao giờ dừng bước trên con đường trường sinh bất tử.
"Đáng tiếc đoạn ký ức này chỉ mình con có thể nhìn thấy, không thể sao chép lại được." Một lúc lâu sau Harry mới dần hít thở được bình thường trở lại.
Y nói, nhịp thở vẫn hơi gấp: "Nếu không thì có thể chứng minh thật ra chính Voldemort đã giết những người đó."
Cụ Dumbledore khẽ lắc đầu: "Cho dù có thể chứng minh, Morfin cũng đã chết bệnh trong Akazan rồi.
Điều ấy không có ý nghĩa gì cả."
Lão phù thủy ngồi trên chiếc ghế mềm phía sau bàn làm việc của cụ Dumbledore liên tục gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, có lẽ đang chìm sâu trong suy nghĩ.
Hồi lâu sau, ông ta ngước đôi mắt xanh lam lên, bắt đầu quan sát Harry.
Trong lòng Harry nhất thời dâng lên cảm giác gò bó.
Dù Grindelwald trông có vẻ không có ác ý gì, thế nhưng kinh nghiệm được tích lũy từ vô số gian khổ và hiểm nguy nhắc nhở y rằng, suy nghĩ của Grindelwald chắc chắn đã vòng vo rất phức tạp.
Y không thích trở thành tâm điểm của đôi mắt tinh tường ấy.
"Cảm ơn con đã chia sẻ điều con nhìn thấy, Harry." Lời nói dịu dàng của cụ Dumbledore ngăn cản tầm mắt của Grindelwald.
Nhìn mái tóc bạc trắng của ngài hiệu trưởng già, chàng trai trẻ bỗng có một cảm giác mơ hồ rằng mình đang được bảo vệ.
"Hôm nay đến đây thôi, được chứ?"
Harry còn chưa trả lời thì Grindelwald đang ngồi yên trên ghế bỗng đứng dậy.
Ông ta mỉm cười với cụ Dumbledore, trong giọng nói lại có ý ganh đua: "Tôi tiễn cậu ấy ra ngoài, ông không để ý chứ, Albus?"
Không chờ hai người còn lại từ chối, Grindelwald đã đi ra cửa văn phòng trước.
Harry không rõ nguyên do, nhìn sang thấy cụ Dumbledore không định nói gì thì cũng chỉ đành lễ phép rời đi.
Grindelwald mặc chiếc áo chùng trắng kiểu dáng đơn giản của cụ Dumbledore, trông vừa phóng khoáng vừa hăng hái, so với ông lão tiều tụy trong ngục trong ấn tượng của Harry thì tưởng như hai người hoàn toàn khác nhau.
Khi đi tới chỗ cầu thang xoắn ốc, Grindelwald mới lên tiếng, giọng nói rất hiền hòa.
"Cậu là học trò mà Albus rất yêu thích.
Harry này, ta muốn biết thứ cậu khát vọng nhất là gì."
Harry