Nghiêm Khải đi ra từ cửa lớn công ty, vốn dĩ muốn xuống phố ăn cơm, ánh mắt lại vô tình đảo sang một người qua đường – thực lòng mà nói là một nam sinh rất xinh đẹp, tóc ngắn nhẹ nhàng thoải mái, gương mặt sạch sẽ, đang đứng ở bên ngoài cửa kính nhìn vào trung tâm mua sắm. Ánh mặt trời bao lấy cả người cậu, an an tĩnh tĩnh, như một bức tranh tĩnh mặc xuất hiện giữa lòng phố xá trầm uất.
Là người đứng đầu của ngành giải trí trong nước, Nghiêm Khải nổi tiếng có con mắt độc đáo. Người mới qua sự tuyển chọn của anh, gần như đều có thể phát triển thuận buồn xuôi gió trong cái vòng luẩn quẩn này. Vừa hay công ty đang muốn đào tạo một số người mới, Nghiêm Khải dự định lại gần hỏi thăm một chút. Bỗng có một người đàn ông trung niên mặt mày lấm lét đi ra từ phía bên trong, đứng trước mặt nam sinh kia.
Nghiêm Khải nhíu mày, nơi này là đường dành riêng cho người đi bộ ở trung tâm náo nhiệt nhất thành phố, phồn hoa thì phồn hoa, nhưng vẫn có không ít công ty giả dùng thông báo tuyển dụng người mẫu diễn viên để lừa bịp, mà mục tiêu lớn nhất chính là loại sinh viên chưa rõ chuyện đời này. Nhẹ thì lừa tài, nặng thì lừa sắc, trên mạng thường xuyên đưa tin về việc này, nhưng vẫn có không ít người mắc mưu.
Thấy nam sinh kia hình như không có nghi ngờ gì, lại còn nói chuyện phiếm với tên đàn ông đánh khinh ấy, Nghiêm Khải âm thầm lắc đầu, nhanh chóng đi tới, vừa vặn nghe được nam sinh cười nói. “Được nha, vậy đến công ty của ông trước.”
“Xin chào.” Nghiêm Khải mạnh mẽ cắt ngang cuộc hội thoại của hai người.
“Anh là ai?” Ánh mắt nam sinh khó hiểu.
“Muốn làm minh tinh?” Nghiêm Khải hỏi.
Nam sinh liều mạng gật đầu.
“Đến công ty của tôi.” Nghiêm Khải rất rõ ràng.
“Này này, là tôi tìm được cậu ta trước.” Tên đàn ông đáng khinh nghe thấy liền mất hứng. “Có biết cái gọi là đến trước đến sau không?”
“Đúng vậy, tôi đã đáp đồng ý đến buổi thử vai của ông ta rồi.” Nam sinh cũng đệm theo. “Anh nhanh tránh ra đi.”
Lần đầu tiên trong đời bị người khác đuổi, Nghiêm Khải có chút buồn bực.
Nam sinh còn đang nhìn anh đầy cảnh giác, nói chắc chắn. “Anh này, ngay cả danh thiếp cũng không có, vừa thấy đã biết là kẻ lừa đảo!”
“…” Nghiêm Khải hiếm khi tức đến chóng mặt, cậu ta rốt cuộc có đầu óc hay không? Cho dù chỉ nhìn bề ngoài, cũng rất dễ biết được ai mới là người tốt chứ?!
“Chúng ta đi nhanh lên, không cần để ý đến anh ta.” Nam sinh giữ chặt tên đàn ông đáng khinh. “Gần đây tôi không có lớp, chụp quảng cáo gì đều có thể phối hợp!”
Đối phương cười ha hả, mang theo nam sinh quẹo vào ngõ tắt nhỏ, vừa đi vừa quay lại nhìn Nghiêm Khải đầy khiêu khích.
Nghiêm Khải âm thầm lắc đầu, lớn lên cũng không tệ, chỉ là quá ngu xuẩn. Vì vậy anh cũng chẳng còn tâm trạng ăn cơm, trực tiếp quay về công ty – với chỉ số thông minh này, cho dù diện mạo có đẹp cũng không thể làm minh tinh được. Nghĩ như vậy, bản thân anh ngược lại có chút biết ơn tên lừa đảo, nếu ký hợp đồng với cậu ta, tương lai sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
***
Đường dành cho người đi bộ có rất nhiều ngõ tắt, Phương Nhạc Cảnh đi theo tên đàn ông đáng khinh, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng trong một toà cao ốc rách rưới, trên cửa sắt treo không ít bản hướng dẫn, phần lớn là thẩm mỹ viện và công ty giải trí, vì thế cậu nhíu mày. “Không phải vừa rồi ông nói là công ty lớn sao?”
“Chính là công ty lớn mà!” Tên đàn ông đáng khinh gọi là Cẩu Tứ Mao, mới vào làm không bao lâu, nhưng ngược lại được trời thương, cơ bản ba ngày đã có thể lừa được một người.
“Ông doạ ai đó, đây mà cũng có thể gọi là công ty lớn hả?” Phương Nhạc Cảnh bất mãn, xoay người muốn bỏ đi.
“Đừng có gấp.” Cẩu Tứ Mao giữ chặt cậu. “Vừa rồi tôi chưa nói rõ ràng, đây là công ty chi nhánh.”
“Công ty mẹ ở đâu?” Phương Nhạc Cảnh không được như ý thì dây dưa không bỏ.
Cẩu Tứ Mao nói khoác không biết ngượng. “Ở Cẩm Hoàn.” Đó là toà cao ốc cao nhất thành phố, đắt đỏ đến mức có thể khiến người nhảy lầu, tuỳ tiện lôi từ bên trong cũng ra được một công ty lớn.
“Oa.” Phương Nhạc Cảnh quả nhiên bị kinh ngạc, hít một hơi khí lạnh. “Có thật không vậy?”
“Đương nhiên rồi, nếu không sao tôi có thể bồi dưỡng cậu thành minh tinh được.” Cẩu Tứ Mao dào dạt đắc ý. “Có biết Tô Nặc không? Ảnh đế trong giới, chính là ngôi sao từ công ty chúng tôi đào tạo ra đó.”
“Tôi cũng có thể làm ảnh đế sao?” Trong mắt Phương Nhạc Cảnh tràn ngập chờ mong.
“Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, cam đoan không thành vấn đề.” Cẩu Tứ Mao hứa hẹn. “Trong vòng ba năm có thể khiến cậu bước vào Cannes (1).”
Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng nở rộ nét tươi cười tươi trẻ, đi theo Cẩu Tứ Mao vào trong cánh cổng sắt.
“Không có thang máy hả?” Đứng ở cầu thang, Phương Nhạc Cảnh nghi hoặc.
Cẩu Tứ Mao còn đang suy nghĩ phải ứng đáp qua loa như thế nào, đối phương đã tự mình ngộ ra. “Hiểu được hiểu được, là công ty con thì chắc chắn ít tiền.”
Cẩu Tứ Mao lệ nóng quanh tròng, đã lâu rồi hắn mới gặp người dễ lừa như vậy.
Đèn cảm ứng trong thang máy khi mở khi tắt, thỉnh thoảng còn có âm thanh như trong phim ma, ấp a ấp úng đi hết bốn tầng, hai người rốt cuộc đến đích – Trung Tâm Giải Trí Quốc Tế Thiên Thần.
“Giám đốc Lưu.” Cẩu Tứ Mao dẫn Phương Nhạc Cảnh vào trong, nói với một gã đàn ông trung niên. “Đây là người mới tôi vừa tìm được, ngài nhìn thử xem.”
“Chào giám đốc.” Phương Nhạc Cảnh rất lễ phép, tươi cười sạch sẽ lại sáng ngời.
Gã đàn ông trung niên có mái tóc rít nhờn, tiến sát gần nhìn kỹ Phương Nhạc Cảnh, sau đó đột nhiên vỗ bàn một phát.
Phương Nhạc Cảnh bị hoảng sợ, run run nói. “Tôi tôi tôi không được sao?”
“Cậu không được thì còn ai được nữa, đây chính là gương mặt của diễn viên chính!” Giọng gã như chuông lớn, thật giống như vừa phát hiện một đại lục mới.
“Thật sao?” Phương Nhạc Cảnh vui mừng quá đỗi. “Hiện tại tôi có thể đóng vai chính?”
“Sao lại không được, cậu chính là nhân vật chính!” Gã đàn ông trung niên đập tay. “Đầu tiên chụp một bộ ảnh tuyên truyền trước, chúng ta ngay cả phim truyền hình cũng không nhận, trực tiếp làm phim điện ảnh, đến lúc đó để Tô Nặc làm bạn diễn, xách giày cho cậu.”
Phương Nhạc Cảnh cũng kích động theo. “Cảm ơn giám đốc, tôi nhất định sẽ quay chụp thật tốt.”
“Quyết định như vậy đi, chi tiết còn lại hai người cứ nói tiếp, tôi còn phải đi gặp đạo diễn Chung, thương lượng về bộ phim điện ảnh tiếp theo của anh ta.” Gã đàn ông trung niên đứng lên, nói lời sâu sắc. “Cố gắng làm, tôi sẽ giúp cậu.”
Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng gật đầu. “Tôi nhất định sẽ cố gắng!”
“Có đem theo giấy căn cước không?” Gã đàn ông trung niên đi rồi, Cẩu Tứ Mao hỏi cậu.
“Có đem!” Phương Nhạc Cảnh móc từ ví tiền ra.
Cẩu Tứ Mao nhận lấy, nhìn lướt qua, nhíu mày. “Cậu gọi là Tiền Mãn Thương?
(Tiền đầy kho =))) Tên này không được, có chút dung tục, tương lai phải tìm một nghệ danh.”
“Dạ dạ, tất cả đều nghe theo công ty.” Biểu tình Phương Nhạc Cảnh ngoan ngoãn.
“Có mang tiền theo không?” Cẩu
Tứ Mao lại hỏi.
“Mang theo mang theo.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, sau đó mới phản ứng lại. “Mang tiền theo làm gì?”
“Vừa rồi giám đốc Lưu nói, cậu không nghe sao?” Cẩu Tứ Mao nói. “Bây giờ cậu còn chưa ký hợp đồng, muốn chụp ảnh tuyên truyền thì sẽ không được chi trả, chỉ có thể tự mình bỏ tiền ra.”
“Còn phải nộp tiền sao?” Phương Nhạc Cảnh hơi do dự.
“Luyến tiếc chút tiền ấy?” Cẩu Tứ Mao híp mắt nhìn cậu. “Chờ tương lai cậu thành ảnh đế, tiền lương đều là bảy con số.”
“Bảy con số?” Phương Nhạc Cảnh choáng đầu hoa mắt. “Thật là nhiều tiền nha…” Quả thật nhịn không được mà chà xát tay, căn bản là không đếm nổi.
Cẩu Tứ Mao nhân cơ hội nói. “Sáu trăm đồng.”
Hai tay Phương Nhạc Cảnh dâng ví tiền lên.
Hết thảy đều tiến hành trong bầu không khí hài hoà sung sướng, giao phí chụp ảnh xong, lại điền vào một số giấy tờ, Phương Nhạc Cảnh vô cùng vui vẻ rời khỏi công ty, sau đó trực tiếp đi đến một quán cà phê.
“Thế nào?” Một người đàn ông thân hình to lớn đang chờ cậu.
“Hoàn thành!” Phương Nhạc Cảnh đưa bút ghi âm cho anh ta. “Em vừa mới đến đường dành riêng cho người đi bộ không bao lâu, liền có một kẻ lừa đảo đến tìm em. Không phải, là hai kẻ lừa đảo!”
“Hai kẻ?” Người đàn ông khó hiểu.
“Đúng vậy, đầu tiên có một người tới tìm em, sau đó nửa chừng một tên khác lại chạy tới, lôi kéo em đến công ty bọn họ. Hai người này nhìn rất khác nhau, một người đáng khinh một người đẹp trai.” Phương Nhạc Cảnh nói xong liền nghi hoặc. “Chẳng lẽ nhìn em rất ngu?” Nếu không sao lại có nhiều người tranh nhau lừa cậu như vậy, mấy tên lừa đảo đều đi gạt những người ngốc.
Người đàn ông bật cười. “Không bị nhìn ra cái gì chứ?”
“Đương nhiên, diễn xuất của em anh còn không yên tâm ư?” Phương Nhạc Cảnh tự hào.
“Ừ. Anh thật sự rất yên tâm, khi còn bé không ít lần bị em lừa.” Anh ta bật cười, ngoắc tay với phục vụ, gọi mì ý thịt bò cho cậu.
“Anh họ.” Phương Nhạc Cảnh vừa uống nước vừa hỏi. “Các anh tính lúc nào hành động?”
“Hiện tại chứng cớ không đủ, có lẽ em còn phải vất vả thêm mấy lần.” Người đàn ông nói. “Những kẻ lừa đảo này có gốc rễ quá sâu, lại chui qua lỗ hổng của pháp luật, phải nắm chắc mười phần mới có thể tóm gọn chúng được.”
“Dạ.” Phương Nhạc Cảnh sảng khoái vô cùng. “Chuyện nhỏ mà!”
“Cùng gần tốt nghiệp, tìm việc thế nào rồi?” Người đàn ông lại hỏi.
“Đừng nói nữa, luận văn luôn gấp gáp, căn bản không có thời gian tìm việc làm.” Nhắc tới chuyện này, Phương Nhạc Cảnh nhất thời ủ rũ. “Trước đây vì sao em lại học tài chính chứ, vốn nên đi học kỹ thuật cầu đường!”
Người đàn ông cười lắc đầu, nhìn đồng hồ một chút. “Anh còn phải về cảnh cục, không tiễn em được, ăn xong thì tự về trường sớm một chút.”
“Trên đường chú ý an toàn.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, nhìn theo anh rời khỏi quán cà phê, sau đó vừa cắn thịt bò vừa than thở.
Tìm việc làm gì chứ, sống không bằng chết.
Sau khi cơm nước xong, thời gian vẫn còn sớm, lại vừa vặn là giờ tan tầm, Phương Nhạc Cảnh tất nhiên không muốn đi tàu điện ngầm giờ này, cho nên mới quay lại đường dành riêng cho người đi bộ giết thời gian, thuận tiện đến một quầy mua xâu mực nướng teriyaki.
Trời mát ăn thịt nướng, cuộc đời thật sảng khoái!
Sau khi sảng khoái xong, Phương Nhạc Cảnh lấy khăn tay trong túi quần ra lau miệng, sau đó thuận tay ném chiếc iPod vào thùng rác, tiếp tục hì hì cười đi về phía trước.
…
Hả?
Mẹ nó!
Sau khi lấy lại tinh thần, ngực Phương Nhạc Cảnh nhất thời khó chịu, quả nhiên chuyên gia nói không sai, ăn nhiều thịt nướng sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh.
iPod quấn tai nghe, ngoan cường nằm một góc trong thùng rác, Phương Nhạc Cảnh do dự một chút, cuối cùng vẫn xin một đôi đũa từ quán thịt nướng, tính toán cứu vớt nó ra!
Vì thế lúc Nghiêm Khải tan tầm từ công ty đi ra, chỉ thấy đối diện bên kia đường, nam sinh gặp lúc ban ngày đang cong thắt lưng, hết sức chuyên chú mò thùng rác.
…
Chẳng lẽ là buổi chiều bị lừa thảm quá, muốn dựa vào việc nhặt rác để kiếm lại tiền? Trong lòng Nghiêm Khải buồn bực, còn có chút hối hận sao ban ngày không ngăn cản nhiều hơn, dù sao cũng chỉ là một học sinh mà thôi, khó tránh khỏi không hiểu chuyện.
Phương Nhạc Cảnh thật cẩn thận kẹp iPod ra, nhìn thoáng qua, sau đó quyết đoán ném trở lại.
Thịt nướng, sốt tương gì gì đó rất ghê tởm, vẫn là bỏ đi thôi.
Thật sự là phi vô cùng vô cùng xui xẻo mà!
Quả thực nhịn không được muốn ngửa mặt lên trời thở dài!
Ném đôi đũa vào thùng rác, lại thấy bên cạnh chính là một cửa hàng Apple, Phương Nhạc Cảnh vừa định vào xem hàng mới, lại cảm thấy hình như có người đang nhìn mình chằm chằm, vì thế nháy mắt xoay người, vừa vặn đối diện với Nghiêm Khải.
Hả hả, kẻ lừa đào hiện tại đều chuyên nghiệp như vậy sao! Sau khi thấy rõ đối phương, Phương Nhạc Cảnh ngẩn người, chợt trong lòng cảm khái hàng vạn nghìn lần, trễ như vậy rồi mà vẫn còn làm việc, quả nhiên rất có lương tâm nghề nghiệp.
Nghiêm Khải tất nhiên sẽ không quản chuyện của cậu, xoay người muốn đi vào bãi đổ xe, Phương Nhạc Cảnh lại chạy chậm một đường đến trước mặt anh. “Từ từ!”
“Có việc gì?” Nghiêm Khải nhíu mày hỏi.
“Ừa ừa!” Phương Nhạc Cảnh cười tủm tỉm. “Buổi chiều không phải muốn ký hợp đồng với tôi sao, nếu không… chúng ta nói chuyện nhá?”
—————
Chú thích: (1) Cannes: là một trong những liên hoan phim có uy tín nhất thế giới, được tổ chức lần đầu từ 20 tháng 9 đến 5 tháng 10, 1946 tại thành phố nghỉ mátCannes, nằm phía nam Pháp. Từ đó, liên hoan phim được tổ chức hàng năm trong tháng 5 với một số ngoại lệ.