Đại khái là vì đạo diễn Nhạc Sênh căn bản không hề xem xét đến người khác, cho nên “Sự Kiện Bình Lạc” tuyển diễn viên rất kín kẽ, hoàn toàn không hề gióng trống khua chiêng như bộ phim “Tâm thứ” lần trước. Tuy nhiên trong giới này vốn không có tường nào cản hết gió, cho dù có thực lặng yên không một tiếng động, cũng luôn có tin tức truyền ra.
Tuy rằng vai diễn của Phương Nhạc Cảnh trong phim “Tâm thứ” cũng là nam chính, nhưng bên cạnh vẫn có Thẩm Hàm diễn vai tương đương, còn nếu quyết định nhận quay “Sự Kiện Bình Lạc”, cậu sẽ là nam chính duy nhất, tất nhiên lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý của người hâm mộ và fan điện ảnh.
Phong cách làm phim của đạo diễn Nhạc khán giả đều biết. Ông ta thích khai thác triệt để tâm lý đấu tranh của nhân vật chính, tuy nhiên rất ít sử dụng lời thoại, mà chủ yếu là dùng hành động hoặc là ánh mắt.
Bộ phim “Thôi Miên” hai năm trước của ông, có đến mười phút là cảnh không lời, hoàn toàn dựa vào diễn xuất của một mình nữ diễn viên chính trong phòng trống.
Sau khi từ rạp chiếu phim đi ra, người xem hầu như đều nhớ đến người phụ nữ với mái tóc hỗn độn, ôm hai đầu gối thì thào trong góc tường. Chiếc váy hồng giống như hoa anh túc nở rộ lúc nửa đêm, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hơi nước, được ngọn đèn chiếu lên ánh sắc rực rỡ, bên trong con ngươi lại hoàn toàn trống rỗng, như là bị cướp đi tất cả hi vọng.
Bộ phim điện ảnh đó thành công vang dội, nữ chính Tiêu Mễ Mễ chính thức thoát khỏi hàng ngũ diễn viên phim diễm tình, nhảy vọt lên thành ảnh hậu năm ấy. Thanh danh Nhạc Sênh lại cao hơn một bậc, trở thành một trong những đạo diễn hàng đầu trong nước.
Nhạc Sênh cộng với Phương Nhạc Cảnh, hơn nữa đến nay còn chưa quyết định nữ nhân vật chính, muốn không hấp dẫn ánh mắt cũng rất khó.
Trong khoảng thời gian ngắn, trêи mạng lại bắt đầu náo nhiệt, nội dung của “Sự Kiện Bình Lạc” cũng bị lôi ra nói một lần, cuộc đời nhân vật chính ngắn ngủi mà lại bi tráng, khán giả có tuổi tự nhiên sẽ nhớ lại hồi ức năm đó, sôi nổi lâm vào thổn thức. Còn nhóm fan hâm mộ trẻ tuổi đương nhiên không suy xét nhiều như vậy, thiếu gia nhà giàu nửa chính nửa tà, vì người mình yêu mà không tiếc trả giá hết tất cả, chỉ cần hai điểm này đã có thể bổ não ra trăm nghìn chữ rồi, chỉ cần suy diễn một chút đã muốn khóc rồi!
Bởi vì chưa tiến hành thử vai, Phương Nhạc Cảnh và Nhạc Sênh đều tự động duy trì im lặng về những chuyện này, mặc cho người hâm mộ lăn lộn kêu gào trêи trang chủ cũng chỉ có thể xem như không thấy. Nhưng mà mùi vị bị nhử này thật sự quá khó tiếp thu rồi! Vì thế các fan liền nhanh trí chuyển sang trang chủ của Thẩm Hàm, sôi nổi triển khai dụ dỗ vô sỉ với cậu ta, tỏ vẻ nếu đồng ý lộ ra một chút tin tức, lần sau chúng tôi sẽ mang theo bánh ngọt dâu tây ô mai quả thông sữa chocolate trà xanh bánh kem caramel mứt xoài bánh xoài và khoai tây chiên đến trường quay thăm cậu, hơn nữa tuyệt đối sẽ không để người đại diện phát hiện!
Dương tiên sinh có tiếng là máu lạnh tàn nhẫn trong giới fan hâm mộ đó nha.
“Thật sự là rất bỉ ổi.” Thẩm Hàm rơi lệ, không ngờ lại dùng phương pháp này.
Dương Hi lấy máy tính từ trong tay cậu. “Không nên để bị quấy rối.”
“Hiện tại cũng chưa quyết định gì, tôi đương nhiên sẽ không nói lung tung.” Thẩm Hàm ngửa đầu, cậu đâu có ngu ngốc như thế!
Dương Hi dùng ngón cái giúp cậu lau sạch nước miếng.
Bụng Thẩm Hàm reo ầm ĩ — gần đây vì muốn duy trì dáng người để quay quảng cáo, cho nên buổi tối cậu chỉ ăn một đĩa salad cùng nửa cái trứng luộc.
Dương Hi vừa đau đầu vừa buồn cười.
“Ngủ ngon.” Thẩm Hàm ngoan ngoãn nằm vào ổ chăn, tính toán dùng giấc ngủ chống lại cơn đói khát.
Dương Hi xoay người trở lại phòng bếp, giúp cậu nấu một chén chè đậu đỏ nhỏ, còn bỏ thêm một chút mật ong.
“Có thể béo lên không?” Thẩm Hàm đứng ở cửa phòng bếp nhìn hắn.
“Một chút thì không vấn đề gì.” Dương Hi đưa chén nhỏ cho cậu. “Cẩn thận nóng.”
“Dương Hi.” Ánh mắt Thẩm Hàm sáng long lanh.
“Đi ăn đi.” Dương tiên sinh giúp cậu kéo ghế dựa ra. “Tiện thể nói với cậu một chuyện, cuối tuần này tôi muốn xin nghỉ vài ngày.”
“Được.” Thẩm Hàm thổi nguội thìa chè đậu đỏ trong tay. “Anh muốn đi đâu sao?”
“Về nhà một chuyến.” Dương Hi ngồi đối diện nhìn cậu ăn.
Tay Thẩm Hàm dừng một chút, sau đó hỏi. “Đi làm gì?”
“Về nhà còn có thể làm gì, đương nhiên là thăm người thân.” Dương Hi buồn cười.
“Chỉ đơn giản là về thăm người thân?” Thẩm Hàm thực nghiêm túc.
“Hả?” Dương Hi hỏi. “Bằng không cậu cho là gì?”
“Ví dụ như… đi xem mắt gì đó.” Thẩm Hàm buông thìa, rầm rì nói. “Anh xem, tuổi anh cũng không còn nhỏ nữa, nên lập gia đình rồi đúng không?”
Dương Hi giúp cậu gỡ một hạt đậu đỏ trêи mặt xuống. “Sẽ không.”
“Vì sao lại không.” Thẩm Hàm than thở. “Các bà các cô thích nhất là giới thiệu đối tượng cho người khác.”
“Vậy thì thế nào.” Dương Hi nhìn cậu. “Tôi cũng sẽ không đồng ý.”
Thẩm Hàm cúi đầu xì xụp xì xụp ăn chè đậu đỏ, không nói gì nữa.
Dương Hi xoa xoa đầu cậu, xoay người vào phòng bếp thu dọn bát đũa.
Bởi vì gần đây công việc của Thẩm Hàm có chút bận rộn, cho nên hai người tự nhiên ở cùng nhau, dù sao phòng khách trống thì vẫn trống. Mười hai giờ đêm, Thẩm Hàm gọi điện thoại cho Dương Hi. “Anh đã ngủ chưa?”
“Chưa.” Dương Hi bỏ giấy tờ trong tay xuống. “Lại đói bụng?”
Thẩm Hàm trầm mặc một chút, thật ra tôi cũng không phải ham ăn như vậy.
“Hàm Hàm?” Thấy cậu không nói lời nào, Dương Hi liền đi sang phòng bên cạnh xem cậu.
Cửa phòng mở ra, liền thấy Thẩm Hàm cuộn mình trong chăn, mày có chút nhăn lại.
“Làm sao?” Dương Hi ngồi ở bên giường.
“Đau dạ dày.” Giọng Thẩm Hàm rất thấp, rầm rì.
Sớm biết vậy sẽ không nấu chè… Dương Hi thở dài trong lòng, đi ra phòng khách lấy thuốc cùng nước ấm cho cậu. “Đau lắm hả?”
“Một chút.” Thẩm Hàm xê dịch sang một bên, ánh mắt sáng long lanh.
Dương Hi tựa vào bên người cậu. “Muốn xoa một chút không?”
Thẩm Hàm tự giác cọ cọ lên người hắn.
Bởi vì trước kia có tham gia quân đội, trêи tay Dương Hi không hề thiếu vết chai, tạo nên sự đối lập rõ rệt với cái bụng tròn tròn mềm mềm của Thẩm Hàm. Xoa nhẹ vài cái, Thẩm Hàm liền nắm tay hắn lên, đưa đến trước mắt nhìn kỹ nửa ngày, thật giống như đang nghiên cứu.
“Làm sao?” Dương Hi khó hiểu.
Thẩm Hàm kéo kéo áo ngủ của mình, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Dương Hi:…
Thẩm Hàm nói lời từ nội tâm. “Tay anh thật giống xương rồng.”
Dương Hi bật cười. “Vậy mà vẫn muốn xoa nữa?”
“Ừ.” Thẩm Hàm cuộn lại bên người hắn.
Dương Hi sửa sang áo ngủ của cậu ngay ngắn lại, cách một tầng vải dệt chậm rãi xoa, bàn tay mang lực lại dịu dàng, ấm áp rất thoải mái. Thẩm Hàm nhanh chóng ngủ sâu, tướng ngủ vẫn bá đạo trước sau như một, cơ hồ cả người đều treo trêи người Dương Hi.
Hơi thở nong nóng phả lên ngực mình, có đôi chút ngứa ngáy. Dương Hi vươn tay muốn nhét cậu vào ổ chăn, Thẩm Hàm lại kiên quyết không chịu thả, sau khi ép buộc nửa ngày, thậm chí còn dùng chân kẹp eo hắn lại!
Nhìn ếch con ghé vào trêи người mình như vậy, Dương Hi có chút buồn cười, kéo chăn qua nhẹ nhàng đắp cho cậu.
Ngày hôm sau ánh mặt trời rất rực rỡ, Thẩm Hàm lười biếng ngáp một cái, ôm Dương Hi dùng sức cọ cọ, sau đó lại dùng sức cọ cọ, sau đó lại dùng sức cọ cọ.
Dương tiên sinh:…
“Chào buổi sáng.” Thẩm Hàm mơ mơ màng màng ngẩng đầu.
“Chào buổi sáng.” Biểu tình Dương Hi có chút cứng lại.
“Này…” Thẩm Hàm nhìn qua còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, đại khái là cảm giác bị đè có chút không thoải mái, vì thế vươn tay qua bắt một cái.
Tuy rằng chỉ là vô ý thức tiếp xúc, toàn bộ xương sống Dương Hi đều run lên, hai tay xuyên qua cánh tay cậu, nhanh chóng đẩy người kia ra khỏi người mình.
“Ai da.” Đầu Thẩm Hàm đụng vào đầu giường, hoàn toàn tỉnh táo.
“Tôi đi làm bữa sáng.” Dương Hi xốc chăn đứng lên.
Thẩm Hàm buồn bã nói. “Đầu bị đụng.”
“Nấu mì lạnh gà cho cậu.” Dương Hi nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ.
Thẩm Hàm lớn tiếng hỏi. “Mì lạnh gà có thể bổ não sao?” Vô cùng vui sướиɠ.
Dương Hi đóng cửa toilet, cảm giác có chút bất lực.
Trong phòng luyện tập ở giải trí Thiên Tế, Vệ Dật đã hoàn thành một khóa thanh nhạc, đang ngồi một bên nghỉ ngơi xem báo.
Thứ không thiếu nhất trong công ty chính là các loại tạp chí giải trí, trong lúc nghỉ giải lao giữa giờ chờ môn tiếp theo, Vệ Dật tùy tay rút ra một tờ báo nhỏ, trang đầu vừa lúc là tin tức về “Sự Kiện Bình Lạc” cùng Phương Nhạc Cảnh.
Kỳ thật nghiêm túc mà nói, hai năm trước Vệ Dật coi như là đã từng hợp tác cùng đạo diễn Nhạc Sênh, tuy rằng chỉ là vai phụ, nhưng cũng rất có đất diễn, thậm chí đến nay còn thường xuyên có người nhắc đến.
Sau khi trải qua một đêm, thảo luận về chuyện này trêи mạng đã tăng gấp bội, trừ những người hâm mộ chờ mong bộ phim, đương nhiên cũng sẽ có một vài người bất mãn và kháng nghị. Chuyện này trong giới giải trí thật sự rất bình thường, cho dù là một người hoàn mỹ đến đâu cũng không thể khiến cho mọi người đều thích mình.
Vệ Dật tùy tay mở một bài báo có ý phản bác, liền thấy tác giả ngoại trừ phê bình kỹ năng biểu diễn Phương Nhạc Cảnh quá kém sẽ phá hủy nhân vật, không thể diễn ra được hình ảnh nhị thiếu gia Bình Lạc đầy đau thương năm đó, cũng không quên liệt kê các diễn viên mình tự cho là thích hợp, trong đó rõ ràng có tên Vệ Dật.
Bởi vì rõ ràng là bài của anti fan, người hâm mộ của Phương Nhạc Cảnh phần lớn là vào xem nói hai câu rồi đi, cũng lười ngồi lâu tranh luận với loại bài đăng cấp thấp này, cho nên còn lại phần lớn là những người phụ họa cho tác giả, thậm chí còn có người một hơi liệt ra mười tám lý do, trình bày trêи đủ các phương diện rằng “Vệ Dật thích hợp với nhân vật này hơn so với Phương Nhạc Cảnh.” Lý do đầu tiên trong đó nói rằng Vệ Dật là quý công tử hàng thật giá thật, đương nhiên càng dễ dàng diễn nhân vật này.
Bình luận này được rất nhiều tán đồng, vì vậy chủ bài viết đơn giản mở thêm một chủ đề mới, đăng lại bình luận này một lần nữa.
Nhưng cô ta hiển nhiên đã xem nhẹ một việc, đó là số lượng người hâm mộ của Phương Nhạc Cảnh và Vệ Dật hoàn toàn không cùng một quy mô. Vừa rồi sở dĩ làm ngơ với bài viết kia, căn bản là vì lười phản ứng với vườn không nhà trống, mà lần này nhìn thấy tên của Phương Nhạc Cảnh thế nhưng lại bị hạ thấp đầy chói lọi trong tiêu đề, tất nhiên sẽ nổi giận trong nháy mắt.
Vì thế trong nửa giờ ngắn ngủi, vô số fan hâm mộ từ trêи trời xuất hiện, oanh oanh liệt liệt xông vào mắng chửi chủ post là người xấu, rối rít tỏ vẻ nhà Nhạc Nhạc tui lừa cô hay chọc cô, không có chuyện gì thì đừng có tuyên truyền thấp kém vậy được không. Muối trong giấm chua cũng phải hòa vào làm một, hai người hoàn toàn không có quan hệ với nhau mà cũng so sánh được, thực khiến người ta không chịu nổi.
Chủ post lúc mới đầu còn có thể hùng hổ đáp trả, sau này thật sự là không thể địch lại, vì vậy đành phải quay về diễn đàn của Vệ Dật xin giúp đỡ. Nhưng người quản lý fan hâm mộ sau khi biết được việc này cũng thấy là cô ta quả thực vô duyên vô cớ, êm đẹp không cần lại tự mình kiếm chuyện, chuyện này thì liên quan gì tới Vệ Vệ! Vì thế chẳng những không có hỗ trợ, ngược lại còn đăng bài trong diễn đàn nhà mình, tỏ vẻ xin loli nào đó tự trọng, đừng giương cờ người hâm mộ mà kêu gọi anti fan khắp nơi bên ngoài, Vệ Vệ tạm thời sẽ không nhận phim điện ảnh này nọ, phủi sạch mọi quan hệ.
Đương nhiên mong muốn tiên quyết của quản lý là bảo vệ Vệ Dật, tránh xảy ra khẩu chiến giữa người hâm mộ hai bên, dẫn đến kết cục không thể cứu vãn. Mà sự thật chứng minh, sau khi người hâm mộ của Phương Nhạc Cảnh nhìn thấy thông báo này, quả nhiên cũng cờ im trống lặng, không tiếp tục dây dưa chuyện này nữa, thậm chí còn có người để lại lời xin lỗi dưới bình luận công kϊƈɦ Vệ Dật trước đó.
Sự việc đến đây cũng chấm dứt, thật ra loại khẩu chiến này hầu như ngày nào cũng có, thật sự không phải chuyện nghiêm trọng gì. Nhưng vấn đề là tuy người hâm mộ hai bên bỏ qua, nhưng bài viết kia vẫn nằm chói lọi ở trang nhất. Bởi vì tiêu đề quả thật rất hấp dẫn, tự nhiên cũng sẽ có người qua đường thỉnh thoảng vào bình luận, tuy nhiên đại đa số đều có cảm giác tác giả thật sự là một người não tàn. Trong lòng phần lớn khán giả, diễn xuất của Phương Nhạc Cảnh trong “Tâm thứ” thật sự càng thích hợp với bộ phim điện ảnh này hơn hoàng tử phim thần tượng Vệ Dật.
Nhìn số lượng bình luận không ngừng tăng lên, sắc mặt Vệ Dật càng ngày càng khó coi, bỏ di động xuống muốn ra ngoài đi mua chai nước, lại vừa vặn gặp được đạo diễn Nhạc Sênh của “Sự Kiện Bình Lạc.”
“Đạo diễn Nhạc.” Vệ Dật có chút ngoài ý muốn, “Sao ngài lại đến đây?”
“Tìm giám đốc Lý có chút việc.” Nhạc Sênh hiển nhiên cũng còn nhớ rõ gã. “Đã nghe nói cậu trở lại từ trước, không ngờ lại gặp ở nơi này.”
“Gần đây tôi đang tham gia khóa học thanh nhạc.” Vệ Dật cười nói. “Cũng gần đến giờ cơm trưa rồi, bằng không chúng ta cùng đi ăn?”
“Không thành vấn đề.” Nhạc Sênh gật đầu, ông ta vốn muốn đến phòng ăn ăn cơm, giờ lại gặp diễn viên đã từng hợp tác qua, tất nhiên sẽ không từ chối.
“Gần đây trêи mạng đều đang thảo luận về ‘Sự Kiện Bình Lạc’.” Sau khi dùng cơm xong, Vệ Dật rót trà cho ông, “Tôi cũng đã tìm hiểu về sự kiện lịch sử năm đó.”
“Cảm giác thế nào?” Nhạc Sênh hỏi.
“Câu chuyện rất có sức hấp dẫn.” Vệ Dật nói. “Thời điểm năm đó xảy ra chuyện này, tôi vẫn còn nhỏ tuổi, tuy nhiên cũng có chút ấn tượng.”
“Đối với nhân vật Lương Bạch, cậu thấy thế nào?” Nhạc Sênh tiếp tục hỏi.
Lương Bạch chính là nhị thiếu gia Bình Lạc năm đó, cũng là nam chính trong bộ phim điện ảnh này.
Vệ Dật trầm tư một chút, sau đó nói. “Tâm lý nhân vật có chút phức tạp, nếu không có kinh nghiệm diễn xuất lâu năm, hẳn là rất khó diễn cho tốt.” Ngụ ý là thật ra Phương Nhạc Cảnh cũng không thích hợp với nhân vật này, đương nhiên sau khi nói những lời này ra khỏi miệng, cũng đã nói lên rằng chính gã cũng không có khả năng. Nhưng mà vốn Vệ Dật chẳng ôm hi vọng, cho nên cũng không quan trọng.
“Vậy cậu cảm giác ai mới thích hợp với nhân vật này?” Nhạc Sênh buông chén trà.
Vệ Dật thuận miệng nói ra vài cái tên, đều là diễn viên có tên tuổi trong giới, kỹ năng diễn xuất đương nhiên thuần thục hơn Phương Nhạc Cảnh nhiều.
“Tôi ngược lại có cảm giác không hẳn là thế.” Nhạc Sênh cười cười. “Lương Bạch vừa về nước khi rất trẻ tuổi, có chút bốc đồng, làm việc tuy tàn nhẫn lại không lạm thương người vô tội, có nguyên tắc xử sự của chính mình, một mặt lại có tính trẻ con, một nhân vật như vậy, cũng không phải chỉ dựa vào khả năng diễn xuất là có thể diễn được.”
“Vậy còn cần cái gì?” Vệ Dật hỏi.
“Tâm hồn và ánh mắt sạch sẽ.” Nhạc Sênh nói. “Muốn diễn vai thành thục kỳ thật rất đơn giản, nhưng muốn diễn tính trẻ con lại rất khó, nhất là một nhân vật mâu thuẫn như vậy. Tựa như cậu nói, nhân vật đó rất khó diễn, huống chi còn có hạn chế về tuổi tác.” Lương Bạch về nước khi vừa hai mươi tuổi, Nhạc Sênh muốn tìm một diễn viên sát với nhân vật nhất.
Vệ Dật nhún vai. “Vậy đạo diễn Nhạc cảm thấy ai thích hợp nhất?”
Nhạc Sênh nói. “Phương Nhạc Cảnh.” Trêи mạng đã ồn ào huyên náo, ông cũng không tính giữ bí mật nữa, tóm lại chiều mai thử vai xong liền có thể đưa ra quyết định.
Vệ Dật cười cười, cũng không nói thêm gì.
Đêm đến, Phương Nhạc Cảnh ngồi chồm hỗm trêи người Nghiêm Khải, hai tay nắm chặt áo anh. “Vì sao lại đối xử với tôi như vậy!”
Giám đốc Nghiêm mặt không chút thay đổi mà đếm. “Một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười.”
“Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có ai dám phản bội tôi.” Hai mắt Phương Nhạc Cảnh đỏ au, giương móng tay lên.
Nghiêm Khải tiếp tục đếm. “Mười chín tám bảy sáu năm bốn ba hai một.”
“Giao hồ sơ ra đây.” Giọng Phương Nhạc Cảnh run rẩy, tràn đầy tức giận nhưng cố kiềm nén. “Tôi sẽ đồng ý thả cô ra.”
Gân xanh trêи trán Nghiêm Khải nảy lên, thật sự không thể nhịn được nữa, lật người đè cậu lên giường, cúi đầu hung hăng hôn xuống.
“Này…” Phương Nhạc Cảnh giãy dụa. “Không có cảnh này mà!”
“Anh nói có là có.” Nghiêm Khải đè tay cậu xuống hai bên gối, ghé vào lỗ tai cậu ɭϊếʍ cắn.
“Đừng có lưu lại dấu nha!” Phương Nhạc Cảnh dùng sức trốn. “Ngày mai em còn phải đi ra ngoài.”
Nghiêm Khải bị cậu chọc đến tâm ngứa ngáy, liều mạng hôn môi cậu, dùng đầu lưỡi tách ra rồi dò xét đi vào, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại linh hoạt kia, bắt buộc cậu đón ý hùa theo mình.
Phương Nhạc Cảnh bị anh hôn đến mức thở hồng hộc, thiếu chút nữa chảy cả nước mắt ra.
Dây dưa nửa ngày, Nghiêm Khải thật vất vả mới buông cậu ra, nhìn đôi môi cậu đỏ bừng, cảm giác trong lòng thích thú, vì thế lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn một chút.
Phương Nhạc Cảnh bị anh cọ cọ, đến áo ngủ cũng nhăn lại, đành nằm ở trong ổ chăn thở phì phì.
Nghiêm Khải vô sỉ nằm bên cạnh. “Coi như là thù lao anh diễn đôi với em.”
“Cái này sao có thể xem là diễn đôi chứ, nhiều nhất chỉ là đếm mấy chục lần một hai ba bốn năm sáu bảy!” Phương Nhạc Cảnh nhéo lỗ tai anh, một chút chuyên nghiệp cũng không có, còn không bằng Thẩm Hàm!
“Em cũng biết anh phải đếm đến mấy chục lần.” Nghiêm Khải kề trán mình vào trán cậu. “Thử vai thôi mà, em cũng không phải người mới, sợ cái gì.”
“Trước khi dự thi luôn phải khẩn trương, không liên quan với việc có phải là chuyên gia hay không.” Phương Nhạc Cảnh đẩy anh ra.
“Được rồi, khuyên em cũng không nghe, đêm nay anh khẩn trương cùng em.” Nghiêm Khải nắm tay cậu hôn một cái. “Hay là anh đưa em đi ra ngoài đổi gió?”
“Hả?” Phương Nhạc Cảnh có chút ngoài ý muốn. “Bây giờ? Đã rạng sáng rồi.”
“Dù sao em cũng không muốn ngủ, đi ra ngoài hít thở không khí cũng tốt.” Nghiêm Khải xoa bóp mũi cậu. “Có đi hay không?”
“Cũng được.” Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh, “Thế nhưng sáng mai anh còn phải đi làm.”
“Không sao.” Nghiêm Khải ôm cậu xuống giường. “Em quan trọng nhất.” Tình thoại gì đó thật sự là phi thường ngọt ngào, thực đáng giá nhận được phần thưởng một lần hôn lưỡi.
Xe thể thao màu đen chạy ra khỏi khu nhà, chậm rãi tăng tốc độ. Đêm cuối tháng năm không quá lạnh, Nghiêm Khải mở nóc xe ra, nghe tiếng gió gào thét qua tai.
Ngoại ô có một ngọn núi gọi là Cửu Hoàng, tương truyền vào thời cổ đại từng có cửu chỉ Phượng Hoàng đạt đến niết bàn ở đây. Xe chạy dọc con đường quốc lộ uốn lượn quanh núi, cuối cùng dừng ở một chỗ khá bằng phẳng
trêи đỉnh núi.
“Có thích không?” Nghiêm Khải quay đầu hỏi cậu.
Tóc Phương Nhạc Cảnh bị gió thổi có chút rối, ánh mắt như cất chứa muôn vàn ánh sao.
Nghiêm Khải giúp cậu sửa lại tóc, cởi dây an toàn rồi ôm người vào lòng.
“Cám ơn.” Phương Nhạc Cảnh ôm chặt eo anh.
“Với anh mà còn phải nói cám ơn?” Nghiêm Khải cười khẽ, cúi đầu hôn hôn tóc cậu.
Màn sao lấp lánh chân trời, bốn phía im lặng, cả trái tim cũng trở nên gắn kết với nhau.
Trêи núi có hơi lạnh, Nghiêm Khải cởi áo khoác, nhẹ nhàng khoác lên người Phương Nhạc Cảnh.
Trong lòng bàn tay truyền đến độ ấm quen thuộc, Phương Nhạc Cảnh tựa đầu vào vai anh, cùng nhau nhìn những ngôi sao chợt lóe trêи bầu trời.
“Nhạc Nhạc.” Nghiêm Khải gọi cậu.
“Hử?” Phương Nhạc Cảnh quay đầu.
Nghiêm Khải sát tới hôn hôn cậu. “Không có gì, chỉ là muốn gọi em.”
Phương Nhạc Cảnh ôm chặt cổ anh, nhắm mắt lại chủ động hôn.
Là hình ảnh lãng mạn nhất, dưới bầu trời đầy ánh sao…
Chiều hôm sau, Phùng Chử đúng giờ lái xe tới đón Phương Nhạc Cảnh, hai người cùng nhau đến khách sạn.
“Tinh thần không tệ.” Phùng Chử đậu xe thật ngay ngắn.
“Thật không?” Phương Nhạc Cảnh cười cười.
“Vậy mới đúng, tôi còn sợ cậu mất ngủ cả đêm.” Phùng Chử xuống xe. “Đừng lo lắng, nhất định không thành vấn đề.”
Phương Nhạc Cảnh yên lặng nhớ lại, thật sự là cả đêm không ngủ.
Tuy nhiên nhất định không thể nói ra, bằng không sẽ phải nghe lải nhải.
Thang máy dừng ở tầng hai mươi tám, Nhạc Sênh cùng phó đạo diễn đang chờ cậu trong phòng khách.
“Cố gắng lên!” Phùng Chử nói.
Phương Nhạc Cảnh gật gật đầu, thoải mái cười cười với hắn. “Không thành vấn đề.”
Bởi vì trước đó đã gặp qua một lần, cho nên không khí trong phòng rất thoải mái. Sau khi ngồi xuống uống ly trà và hỏi thăm vài câu, đạo diễn liền bảo có thể bắt đầu.
Bởi vì đều là cảnh diễn đôi, cho nên phó đạo diễn đành tạm thời đảm nhận vai nữ chính. Bím tóc đầy đầu xúc cảm tràn đầy, Phùng Chử cảm giác mình đứng quan sát cũng đã rất muốn cười, càng đừng nói còn phải thâm tình chân thành nói lời thoại.
Trong phòng có một cô trợ lý trẻ, vốn muốn đến nhìn Phương Nhạc Cảnh, sau khi thấy cảnh này liền quyết đoán đi ra ngoài. Cô thật sự lo lắng mình sẽ không nhịn được mà cười mãi, tuy rằng ngắm trai đẹp rất quan trọng, nhưng nếu vì thế mà mất việc thì không đáng đâu.
Phùng Chử khi mới bắt đầu còn có chút lo lắng, sợ Phương Nhạc Cảnh mới diễn tới một nửa đã cười ra tiếng, nói thật đối diện với một người đàn ông để râu quai nón lại còn tóc thắt bím, muốn nói “Anh yêu em” là một chuyện thực đáng sợ!
May mà chỉ ba phút sau, hắn đã không còn phải băn khoăn, bởi vì Phương Nhạc Cảnh tựa hồ hoàn toàn không bị chuyện này quấy rầy, vẫn diễn thật sự nhập tâm. Thực ra đã trải qua Thẩm Hàm “Tớ muốn ăn vịt quay,” và Nghiêm Khải “Một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười,” cậu gần như đã có thể đối diện trực tiếp hết thảy mọi mưa gió. Cho dù là bím tóc Tân Cương hay là bím tóc châu Phi, đều không hề áp lực!
Hai cảnh diễn xong rất nhanh, Nhạc Sênh trước hết vỗ tay vài cái, thật ra sở dĩ ông bảo phó đạo diễn đến diễn vai nữ chính cũng có vài phần cố ý, bây giờ thấy Phương Nhạc Cảnh hoàn toàn không bị quấy nhiễu, tất nhiên là càng thêm vừa lòng.
“Cám ơn.” Phương Nhạc Cảnh hồi phục cảm xúc một chút.
“Rất không tệ, nhưng mà còn chưa đủ.” Nhạc Sênh nói.
“Chưa đủ?” Phương Nhạc Cảnh ngẩn người.
“Cảm xúc chưa đủ sao?” Phùng Chử cũng hỏi.
“Hai cảnh vừa rồi diễn rất tốt, tuy nhiên không đủ để xây dựng toàn bộ nam chính.” Nhạc Sênh lấy từ bên cạnh ra một chồng giấy có đóng dấu. “Lại diễn thêm một cảnh nữa.”
Phương Nhạc Cảnh tiếp nhận tờ giấy đóng dấu, liền thấy cảnh thứ ba là diễn tâm lý nhân vật chính, trong hai phút chỉ có một câu lời thoại, nói cách khác toàn bộ thời gian còn lại đều dựa hết vào động tác, biểu tình cùng ánh mắt lấp đầy. Kịch bản không quá chi tiết, trừ lời thoại được viết ra, cũng chỉ được giải thích sơ qua một chút về tình huống trước đó, còn lại đều dựa vào diễn viên tự mình phát huy.
“Cậu có thời gian nửa giờ để chuẩn bị.” Nhạc Sênh xem đồng hồ. “Tôi cùng đạo diễn Vương xuống dưới lầu uống chén trà, đến thời gian sẽ trở về.”
“Được.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, lễ phép cười cười.
Sau khi hai người đi ra ngoài, Phùng Chử vốn muốn nói cái gì, lại sợ quấy rầy đến cậu, đành phải yên lặng ngồi ở một bên uống trà.
Thật ra lúc trước khi vừa nhận được kịch bản thử vai, hắn cũng đã cảm giác có chút buồn bực, sở trường của Nhạc Sênh rõ ràng là miêu tả tâm lý nhân vật, vì sao hai cảnh vừa rồi đều là nam chính diễn cùng những người khác. Bây giờ phản ứng như vậy, thì ra không phải là không có cảnh tâm lý, mà là muốn tạo đột kϊƈɦ.
Cũng quá khó rồi… Phùng Chử ở trong lòng lên tiếng kháng nghị, không nên chơi như vậy chứ.
Phương Nhạc Cảnh ngồi trêи sô pha, vẫn còn nhắm mắt lại trầm tư nghiền ngẫm, chén trà bên cạnh đã lạnh cũng không động đến, thời gian từng phút trôi qua, Phùng Chử thậm chí có cảm giác là cậu đã ngủ.
Vào phút thứ hai mươi lăm, Phùng Chử nhẹ nhàng gọi cậu. “Nhạc Nhạc.”
“Hử?” Phương Nhạc Cảnh mở to mắt.
“Sắp đến thời gian rồi.” Phùng Chử nói, “Còn năm phút cuối cùng.”
“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu. “Cám ơn.”
“Thế nào?” Phùng Chử vốn không muốn hỏi nhiều, sợ quấy rầy đến cảm xúc của cậu, nhưng mà vẫn không nhịn xuống được. Hắn cũng coi như đã quản lý qua không ít nghệ sĩ, vẫn là lần đầu tiên thấy một người chuẩn bị thử vai như vậy.
“Không tệ lắm.” Phương Nhạc Cảnh hít sâu một chút. “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Biết cậu luôn luôn không nói hết, Phùng Chử cũng không hỏi nữa, chỉ là cười vỗ vỗ cậu. “Cố gắng lên.”
Năm phút đồng hồ sau, Nhạc Sênh cùng đạo diễn Vương quả nhiên về đúng giờ, trong tay còn cầm mấy chai đồ uống.
“Có thể bắt đầu chưa?” Đạo diễn Vương đưa cho cậu một chai nước trái cây.
“Có thể.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu.
“Ok.” Nhạc Sênh gật đầu. “Thời gian giới hạn trong hai phút, thêm một phút chuẩn bị.”
Phương Nhạc Cảnh gật gật đầu, tựa vào trêи cửa nhắm mắt.
Phùng Chử đứng sau sô pha, khẩn trương nắm chặt đồ uống — dù sao chỗ này Phương Nhạc Cảnh cũng nhìn không tới, cho nên hắn có thể lo lắng thoải mái.
Nhạc Sênh cùng đạo diễn Vương ngồi trêи sô pha, vẫn nhìn Phương Nhạc Cảnh.
Vì phối hợp với không khí, đèn trong phòng rất mờ. Một phút sau Phương Nhạc Cảnh mở to mắt, nước mắt đã gần rơi ra.
Thời gian Phùng Chử ở trong giới giải trí này không tính là ngắn, nhưng vẫn không thể hiểu rõ, vì sao lại có người có thể nói khóc liền khóc, kỹ năng này với hắn mà nói quả thực không thể tưởng tượng được!
Thời gian hai phút ngắn ngủi, Phương Nhạc Cảnh phải diễn cảnh Lương Bạch đau xót khi biết mình bị chính người yêu phản bội, cùng với nỗi bi thương vì cửa nát nhà tan. Ánh sáng mờ nhạt xuyên qua bức màn, nỗi bi ai nhè nhẹ di động trong không gian. Nhạc Sênh buông chén trà trong tay, hết sức chăm chú nhìn mỗi một biểu tình cùng động tác của cậu.
Phương Nhạc Cảnh dựa vào tường, ánh mắt như thể nhìn thấu hết tất cả mọi chuyện ấm lạnh trêи thế gian.
Nước mắt lặng yên không một tiếng động trượt xuống khuôn mặt, từng giọt rơi trêи mặt đất, gương mặt không có bất cứ biểu tình gì, nhưng lại có một loại áp lực vô thanh. Tay chặt chẽ nắm thành nắm đấm, cơ hồ muốn vò nát hồ sơ trong tay, cả người có chút run rẩy không dễ dàng nhận thấy.
Phùng Chử đứng trong góc, tự nhiên nhìn không thấy màn biểu diễn của cậu, đành phải gắt gao nhìn chằm chằm Nhạc Sênh cùng đạo diễn Vương, muốn nhìn ra một chút tin tức, nhưng cố tình hai người đều trưng ra vẻ mặt ngưng trọng, biểu tình gì cũng không có, đành phải lo lắng suông.
Đồng hồ treo tường kêu tíc tắc, Phương Nhạc Cảnh chậm rãi dựa vào tường ngồi dưới đất, ôm đầu rống to thành tiếng.
Phùng Chử bị hoảng sợ. “Bịch” một chút theo quán tính vặn nắp chai đồ uống.
Một dòng nước có ga phun ra, thiếu chút nữa xịt đầy mặt đạo diễn Vương.
Nhạc Sênh cười to nói: “Đây xem như là khui Champagne chúc mừng trước?”
“Xin lỗi xin lỗi.” Phùng Chử hoảng sợ, nhanh chóng giải thích. “Tôi quá khẩn trương.”
“Nhạc Nhạc còn chưa khẩn trương, cậu khẩn trương cái gì.” Đạo diễn Vương coi như có quen biết với hắn, vì thế tiến lại liền đánh hắn một quyền.
Phùng Chử buồn bực che ngực.
“Thực không tệ.” Nhạc Sênh vươn tay kéo Phương Nhạc Cảnh đến. “Cụ thể có chút lỗi nhỏ, tuy nhiên tình cảm rất đúng chỗ.”
“Cám ơn.” Phương Nhạc Cảnh cũng nhẹ nhàng thở ra, phía sau lưng có chút ướt mồ hôi.
“Kỹ năng diễn xuất rất tốt.” Đạo diễn Vương cũng gật đầu, trêu ghẹo nói. “Nói ra thì đối diện với gương mặt này của tôi, người có thể nói “Anh yêu em” cũng không nhiều.”
Phương Nhạc Cảnh bật cười. “Cũng cám ơn anh đã diễn đôi với tôi.”
“Tôi và đạo diễn Vương thương lượng một chút, xem như có thể ra quyết định rồi.” Nhạc Sênh vỗ vỗ bờ vai của cậu. “Không uổng công tôi chờ cậu một tháng.”
“Tôi cũng rất chờ mong lần hợp tác này.” Phương Nhạc Cảnh bắt tay ông, bàn tay cậu hơi có chút mồ hôi lạnh.
Nhạc Sênh nhướn mày:
“Còn tưởng rằng cậu không lo lắng.”
Phương Nhạc Cảnh có chút ngượng ngùng. “Đây là bộ phim điện ảnh thứ hai của tôi.”
“Cho nên mới nói cậu rất thích hợp ăn chén cơm này.” Nhạc Sênh nói. “Hôm nay dừng ở đây, vô cùng vô cùng tốt.”
Phương Nhạc Cảnh sau khi nói lời cảm ơn lần nữa, liền đi cùng Phùng Chử ra khỏi khách sạn. Mãi đến khi ngồi trở lại trong xe, mới xem như triệt để trầm tĩnh lại.
“Tốt lắm tốt lắm, chúng ta đi ăn đại tiệc chúc mừng thôi.” Phùng Chử giúp cậu thắt dây an toàn. “Loại thử vai này thật dọa người, cư nhiên còn có bất ngờ.” Vốn dĩ chỉ muốn đi thi cuối kỳ, kết quả thầy giáo lại ra đề toán Olympiad (1), thật sự không cần quá kϊƈɦ thích vậy mà.”
“Không cần phải ăn cơm.” Phương Nhạc Cảnh tựa vào trêи ghế phó lái. “Anh đưa tôi về nhà đi, trêи đường thuận tiện mua chút đồ ăn.”
“Lại mua đồ ăn?” Phùng Chử nói.
“Tôi rất thường xuyên mua đồ ăn sao?” Phương Nhạc Cảnh cẩn thận nghĩ nghĩ, hình như đúng là vậy.
“Cậu chắc là nghệ sĩ duy nhất tôi quản lý yêu thích nấu ăn như vậy.” Phừng Chử lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Phương Nhạc Cảnh nói. “Thật ra cũng không hẳn.” Không phải thích nấu ăn, là thích nấu cho người nào đó ăn.
“Lúc nào mới mời tôi nếm thử tài nghệ của cậu?” Phùng Chử hỏi.
Phương Nhạc Cảnh nói. “Hay là thứ năm này được không.” Cũng không thể quá trọng sắc khinh bạn.
“Vì sao lại là thứ năm?” Phùng Chử có chút buồn bực. “Mời khách ăn cơm chẳng lẽ không phải nên vào cuối tuần sao, nếu thật sự không được thì thứ sáu cũng tốt mà.”
“Không được, chỉ có thứ năm.” Phương Nhạc Cảnh rất kiên định, bởi vì cuối tuần cậu muốn không đi ra ngoài mà ở nhà yêu đương!
“Được rồi, thứ năm thì thứ năm.” Phùng Chử rất dễ dỗ, một đường lái xe đến siêu thị, mua xong đồ ăn lại đưa cậu về nhà.
“Thứ năm tới nhà chúng ta?” Nghiêm tổng sau khi nghe tin tức này, trong lòng bắt đầu không thoải mái.
Anh không phải để ý việc Phương Nhạc Cảnh có nhiều bạn bè hay mời khách nhiều, nhưng vấn đề là nếu người khác muốn đến nhà, vậy thì anh phải về biệt thự một mình rồi, thực là mất hứng.
“Một đêm thôi mà, hơn nữa cũng không phải cuối tuần.” Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh. “Cùng lắm thì anh về trễ một chút vậy.”
“Hôn một cái.” Nghiêm Khải kề sát vào. “Hôn một cái thì đồng ý với em.”
Phương Nhạc Cảnh ngoan ngoãn nhắm mắt.
Đôi môi cậu có vị đào ngọt thản nhiên, Nghiêm Khải vừa lòng nhéo nhéo mũi cậu, “Được rồi, đồng ý.”
“Anh còn chưa hỏi về buổi thử vai của em hôm nay.” Phương Nhạc Cảnh ý kiến.
“Anh đã hỏi qua đạo diễn Nhạc.” Nghiêm Khải đẩy bả vai cậu một đường đến phòng bếp.
“Anh hỏi đạo diễn Nhạc?” Phương Nhạc Cảnh mở to hai mắt.
“Ừ.” Nghiêm Khải rửa tay, “Vừa lúc ông ấy gọi điện thoại cho anh, liền thuận miệng hỏi han hai câu.”
“Vậy ông ấy nói như thế nào?” Phương Nhạc Cảnh truy vấn.
“Em cảm giác chính mình diễn thế nào?” Nghiêm Khải hỏi.
“Tàm tạm.” Phương Nhạc Cảnh thúc giục. “Nhanh lên nói cho em biết.”
Thấy cậu tựa hồ thật sự rất để ý, Nghiêm Khải cũng không tiếp đùa cậu mà thò tay xoa bóp mũi cậu. “Đạo diễn Nhạc khen anh có ánh mắt.”
“Thật sự sao?” Phương Nhạc Cảnh vui vẻ lên.
“Anh đương nhiên là có ánh mắt.” Nghiêm Khải ôm cậu vào trong ngực, giọng điệu có chút trêu ghẹo. “Không chỉ tìm được một cây hái ra tiền cho công ty, còn tìm được bà xã cho chính mình.”
Phương Nhạc Cảnh bị anh chọc cười, thò tay ôm chặt eo anh.
“Biểu hiện thật sự rất tốt.” Nghiêm Khải nói. “Không có gì thay đổi thì sẽ có thể ký hợp đồng trong tuần này.”
“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh ngẩng đầu nhìn anh. “Thế nhưng nếu muốn quay phim, chúng ta lại phải tách ra.”
“Không sao, thành thói quen rồi.” Nghiêm Khải ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói. “Em tiếp tục chạy, anh tiếp tục theo, chân trời góc biển cũng có thể tìm đến.”
Phương Nhạc Cảnh chôn mặt ở trong lòng anh.
Năm phút đồng hồ sau, Nghiêm Khải gọi. “Nhạc Nhạc.”
“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh cúi đầu lên tiếng, động cũng không muốn động.
Vòng ôm kiên cố lại ấm áp, chóp mũi còn có thể ngửi thấy hương nước hoa của anh, thầm nghĩ một đời như vậy thật tốt.
Nghiêm Khải nói. “Canh phải xử lý sao.”
Phương Nhạc Cảnh đột nhiên nhớ lại, nhanh chóng đẩy anh ra xem nồi canh.
Nghiêm Khải cười đến mức muốn ăn đòn.
Phương Nhạc Cảnh luống cuống tay chân đặt vại sành xuống dưới, thuận tiện đuổi anh ra ngoài.
Đã biết là không nên cho anh vào phòng bếp mà.
Mở nắp ra, nồi canh xương sôi ùng ục ùng ục chỉ còn lại có hơn một nửa.
Phương Nhạc Cảnh bắt đầu nghiêm túc suy xét, có nên dán lệnh cấm người nào đó đi vào trước cửa bếp hay không…
———————–
Chú thích:(1) Toán Olympiad: Cuộc thi Toán – The Eye Level Math Olympiad là một cuộc thi thường niên, được bắt đầu tổ chức từ năm 2004. Cuộc thi được thiết kế để thách thức kỹ năng toán học của học sinh với tiêu chuẩn toàn cầu, trong các lĩnh vực khác nhau như giải quyết vấn đề, lý luận, giao tiếp và tư duy phản biện.