Lâu đài ban đêm rất im lặng, Nghiêm Khải tắm xong đi vào phòng ngủ, đã thấy Phương Nhạc Cảnh đang nằm sấp trêи giường xem di động, bộ dạng hết sức chăm chú.
“Không cho chơi.” Nghiêm Khải vươn một tay che mắt cậu.
“Là đạo diễn Chung, gần đây anh ta đến Paris lấy cảnh.” Phương Nhạc Cảnh thả điện thoại qua một bên, xoay người ngồi dậy. “Đang nói chuyện phiếm với em.”
“Chỉ là nói chuyện phiếm?” Nghiêm Khải tựa vào đầu giường, ôm người vào lòng mình.
“Còn hỏi em muốn tham gia phim điện ảnh của anh ta không.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Đề tài dân quốc.”
“Rồi sao nữa?” Nghiêm Khải xoa bóp má cậu. “Em nghĩ như thế nào?”
“Chỉ là vô tình nhắc tới khi tán gẫu mà thôi, không cần phải trả lời lập tức.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Em còn chưa biết kịch bản thế nào mà.”
“Quyết định ở lại giới giải trí ư?” Nghiêm Khải hỏi.
“Cũng hơi muốn.” Phương Nhạc Cảnh nhìn anh. “Anh thấy thế nào?”
“Anh tôn trọng quyết định của em.” Nghiêm Khải xoa xoa đầu cậu. “Cho dù tương lai làm cái gì, bản thân vui vẻ là được rồi.”
“Cũng không sốt ruột.” Phương Nhạc Cảnh ôm anh, lười biếng cọ cọ. “Đợi đến lúc về nước rồi cân nhắc.”
“Ừa.” Nghiêm Khải xoay người đè cậu, âu yếm hôn lên cổ, giọng nói trầm thấp và ái muội. “Bây giờ đừng nói chuyện đó.”
“Không cho.” Phương Nhạc Cảnh theo bản năng né tránh.
Nghiêm Khải cầm tay cậu, đưa đến bên miệng hôn hôn, đáy mắt là nét động tình không thể che dấu.
Phương Nhạc Cảnh lùi vào chăn, cảnh giác nói. “Em còn chưa chuẩn bị tốt.”
Nghiêm Khải vuốt vuốt mũi cậu. “Vậy em muốn chuẩn bị bao lâu?”
“Không biết.” Phương Nhạc Cảnh chỉ lộ đôi mắt ra ngoài, từ cổ đến lưng đều hồng hồng.
Nghiêm Khải bật cười. “Sao lại dễ dàng thẹn thùng như vậy.”
Phương Nhạc Cảnh triệt để che kín người mình, hơn nữa còn có ý đồ thong thả lăn qua bên kia.
Nghiêm Khải nhắc nhở. “Sắp ngã xuống rồi.”
Phương Nhạc Cảnh nhất thời dừng lại, nửa ngày mới rầu rĩ nói. “Ngủ!”
Nghiêm Khải bất đắc dĩ trong lòng, kéo người qua ôm vào ngực. “Sợ cái gì, sao anh nỡ ép buộc em được.”
Cách áo ngủ hai người, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trêи người đối phương, Phương Nhạc Cảnh vòng tay qua eo anh, cảm giác có chút… buồn bực.
Không hít thở được không khí trong lành khiến cậu choáng váng.
Qua một lúc, Nghiêm Khải hỏi. “Em định cứ nhốt mình trong chăn như vậy?”
Phương Nhạc Cảnh giả chết.
Nghiêm Khải vươn tay tắt đèn đầu giường, mạnh mẽ lôi cậu ra ngoài một chút. “Ngủ ngon.”
Phương Nhạc Cảnh chôn mặt trước ngực anh, quả thực nóng đến muốn bay lên. Thật ra bình thường cậu cũng không phải người dễ đỏ mặt, thế nhưng không biết vì cái gì, gần đây chỉ cần một ánh mắt một câu nói của Nghiêm Khải, thập chí chỉ là nhiệt độ hơi thở anh, đều có thể khiến cậu thiêu đốt trong nháy mắt. Nhất là vào thời điểm này, quả thực rất khó chịu.
Ánh mắt dần dần thích ứng khung cảnh bốn phía, trong phòng lặng yên, sau một hồi đấu tranh tâm lý, Phương Nhạc Cảnh cuối cùng vẫn lặng lẽ ngẩng đầu, muốn xem thử anh ngủ hay chưa, kết quả vừa vặn nhìn thấy sự dịu dàng dưới đáy mắt đối phương.
…
“Sao vậy?” Giọng Nghiêm Khải rất nhẹ.
Mười ngón tay Phương Nhạc Cảnh đan vào tay anh, lòng bàn tay có chút ẩm ướt.
Nghiêm Khải cúi người hôn hôn trán cậu, một đường kéo dài, cắn lên cánh môi mềm mại kia.
Trong bóng đêm tối đen, Phương Nhạc Cảnh nhắm mắt lại, bàn tay nhẹ nhàng ấn vào lồng ngực anh, sau đó chậm rãi rời đi.
Tuyết mùa đông đầy trời, nhuộm thế giới thành một màu trắng tinh khiết.
Gió lạnh gào thét, lại không thể thổi bay sự ấm áp mơ màng bên trong phòng ngủ.
Tất cả mọi thứ đều ngọt như đường.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Hàm đẩy cửa sổ ra liền kinh ngạc. “Tuyết lớn quá.”
“Cũng bình thường.” Dương Hi đưa cho cậu một ly sữa nóng. “Còn muốn ra ngoài không?”
“Tôi hỏi Nhạc Nhạc một chút.” Thẩm Hàm ngồi trêи sô pha, gọi di động qua lại không ai bắt máy.
“Có lẽ chưa ngủ dậy.” Dương Hi nói. “Nếu không sợ lạnh thì tôi mang cậu ra hồ băng chơi nhé?”
“Ừa!” Thẩm Hàm đáp ứng lập tức, bọc chính mình lại như một quả bóng nhỏ tròn.
“Đi du lịch với bạn học?” Ở góc đường bên kia, mẹ Phương cũng đang không hiểu chuyện gì. “Băng tuyết khắp nơi vậy, muốn đi đâu du lịch hả?”
“Chính là bởi vì tuyết lớn, cho nên chơi mới vui.” Lý do của Phương Nhạc Cảnh rất chính đáng. “Bọn con muốn đi cắm trại ở một khu rừng nhỏ.”
“Liệu có nguy hiểm hay không?” Mẹ Phương nhíu mày.
“Không có.” Phương Nhạc Cảnh cam đoan. “Ở trại có rất nhiều người.”
Mẹ Phương vẫn không yên lòng.
“Con đi thu dọn hành lý đây.” Phương Nhạc Cảnh lấy lòng xoa bóp bả vai cho bà. “Chỉ ba ngày thôi, không biết lần sau có thể gặp mọi người là lúc nào, mẹ để con đi đi.”
“… Vậy bản thân phải cẩn thận một chút, đừng làm gì nguy hiểm đến tính mạng.” Mẹ Phương cưng chiều cậu từ bé đến lớn, cơ bản cậu muốn gì cũng đều cho nấy.
“Cho em đi với!” Em trai vô giúp vui, hoan hô nhảy từ sô pha xuống.
“Em mới năm tuổi, không cho đi.” Phương Nhạc Cảnh cự tuyệt tức khắc, sau đó lên lầu chuẩn bị đồ đạc, vô cùng không có tình nghĩa anh em.
“Hức…” Em trai tức giận ngồi xổm trêи mặt đất.
Sau khi chuẩn bị quần áo, Phương Nhạc Cảnh mang balo lớn chạy ra cửa, em trai đạp lên ghế, dựa vào cửa sổ nhìn theo anh hai, ngón tay căm giận bấu lại với nhau.
Thật sự không thể cho đi chơi cùng sao, tui cũng muốn đi vào rừng.
Thật sự là phi thường chán ghét!
Tuy rằng trời không còn đổ mưa, nhưng khí lạnh trong không khí lại không giảm bớt chút nào, đợi đến khi Phương Nhạc Cảnh trở lại khách sạn, cái mũi cũng đông lạnh đến đỏ bừng.
Nghiêm Khải nắn nắn mặt cậu, lại gần hôn hôn. “Chúc mừng vượt ngục thành công.”
“Hàm Hàm vừa rồi có gọi điện cho em.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Bảo cậu ấy và Dương Hi đang câu cá ở một hồ băng gần đây.”
“Muốn đi hay không?” Nghiêm Khải hỏi.
“Đương nhiên không đi.” Phương Nhạc Cảnh ôm chặt cổ anh. “Chúng ta chỉ ở trong khách sạn, nơi nào cũng không đi.”
Sau khi về nước nhất định sẽ bận rộn, thật vất vả mới có ba ngày ở cùng nhau, một giây cậu cũng không muốn lãng phí.
Phục vụ mang trà chiều tinh xảo đến, Phương Nhạc Cảnh tựa vào lòng anh chơi iPad, thỉnh thoảng sẽ gặm cookie anh đưa qua, thoải mái đến buồn ngủ.
“Đang xem cái gì?” Nghiêm Khải hỏi.
“Anh xem.” Phương Nhạc Cảnh đưa iPad cho anh. “Có trang web nhỏ đang làm chuyên đề, dùng mười tám lý do tranh luận chứng minh anh tuyệt đối không có khả năng yêu người trong giới, còn nói anh có thể sẽ cưới công chúa.” Trí tưởng tượng quả thực thần kỳ.
“Ừ.” Nghiêm Khải ôm chặt bờ vai của cậu. “Lần sau anh sẽ cưới người ngoài hành tinh.”
Phương Nhạc Cảnh bị chọc cười, cọ cọ tìm tư thế thoải mái trong lòng anh. “Em hỏi anh một việc.”
“Cái gì?” Nghiêm Khải đặt iPad qua một bên.
“Sau khi trạng thái của anh đăng lên, bác Nghiêm nhất định sẽ nhìn thấy.” Phương Nhạc Cảnh vòng vo một chút.
“Cho nên?” Nghiêm Khải cố ý đùa cậu.
“…” Ánh mắt Phương Nhạc Cảnh vô tội.
“Muốn hỏi ý kiến cha mẹ anh?” Nghiêm Khải ấn ấn mũi cậu. “Anh không phải con nít, việc yêu đương vốn không cần hỏi ý kiến người lớn rồi.”
Nhưng tương lai vẫn phải gặp mà! Phương Nhạc Cảnh kéo nút áo anh.
“Tuy rằng chưa có nói rõ, nhưng anh không có bạn gái nhiều năm như vậy, bọn họ hẳn đã cảm giác được vài chuyện.” Nghiêm Khải xoa xoa đầu cậu. “Cha mẹ anh rất cởi mở, đợi sau này xác định được mọi thứ, anh sẽ mang em về nhà.”
“Ừa.” Phương Nhạc Cảnh nghiêng mặt dán vào ngực anh, nghe nhịp tim anh từng tiếng lại từng tiếng.
“Tương lai có lẽ sẽ gặp phải rất nhiều chuyện, nhưng mà cũng chẳng sao.” Nghiêm Khải hôn hôn tóc cậu. “Anh sẽ luôn ở cạnh em.”
Phương Nhạc Cảnh đan tay với anh, khoé miệng nhếch lên cong cong.
Hơi nước mờ nhạt trêи bàn trà, không khí tràn ngập hương thơm bánh trái ngọt lành.
Đôi môi nhợt nhạt chạm vào, như lông vũ lướt qua đáy lòng.
Mọi thứ đều dừng lại vào thời khắc đẹp đẽ nhất.
Mà ở khu rừng nhỏ vùng ngoại ô, Thẩm Hàm được bọc kín toàn thân, đang đợi Dương Hi câu cá bỏ vào trong xô.
“Về thôi.” Dương Hi thu cần câu lại. “Đã đến giờ ăn tối rồi.”
“Ừ.” Thẩm Hàm chỉ có đôi mắt là lộ ra ngoài, tràn ngập ý cười.
Có rất nhiều nhà nhỏ trong rừng cây, hai người thuê một căn, lò lửa cháy rất mạnh, cho nên một chút cũng không lạnh.
Thẩm Hàm cởi áo bông và mũ. “Nóng quá.”
“Cẩn thận cảm lạnh.” Dương Hi mang xô đi vào phòng bếp. “Tôi đi nấu cơm.”
“Tôi giúp anh.” Cái đuôi Thẩm Hàm chạy theo vào, nhưng phòng bếp lại thật sự rất nhỏ, sau khi phát hiện bản thân có chút gây trở ngại, cậu đành phải đi ra ngoài.
Rửa sạch cá rồi ném vào nồi đun nước, Dương Hi đưa cái muôi cho cậu. “Hộp gia vị trống không, tôi đi xem xem có mượn được hạt tiêu hay không.”
“Tôi đi cho.” Thẩm Hàm xung phong nhận việc.
Thế nhưng Dương tiên sinh đã ra cửa.
Thẩm Hàm chủ động mặc tạp dề vào, ảo tưởng bản thân là đầu bếp.
Nồi canh cá sôi ùng ục ùng ục, mắt thấy cũng sắp chín, Dương Hi lại chưa trở về, Thẩm Hàm buồn bực trong lòng, vì thế ra ngoài muốn xem đến cùng là có chuyện gì. Lúc mở cửa lại phát hiện ở một căn nhà nhỏ cách đó không xa, một chị gái ngực bự đang nói chuyện vui vẻ với Dương Hi, đứng dựa vào cửa quyến rũ vô cùng, tư thế đặc biệt lả lướt. Tuy rằng gió lạnh thấu xương, nhưng vẫn chỉ mặc một bộ đồ mỏng, quả thật rất anh hùng.
Thẩm Hàm thật sự chấn động một chút.
Dương Hi cầm đồ gia vị trở về, nhìn thấy cậu lại nhíu mày. “Sao mặc ít vậy mà lại chạy ra đây, mau trở về.”
Thẩm Hàm xoay người rầm rì vào phòng, nghĩ người khác mặc đồ như vậy mà anh không chê ít, tôi còn mặc áo lông đó!
“Lấy bát giùm tôi với.” Dương Hi ở phòng bếp gọi.
“Không lấy!” Thẩm Hàm một tiếng cự tuyệt, nằm lên sô pha giả bộ ngủ.
Dương Hi đi ra phòng bếp nhìn thoáng qua, thấy cậu tựa hồ có chút mệt mỏi, liền lại gần mở chăn bên cạnh ra đắp lên, để lúc tỉnh ngủ không bị cảm lạnh.
Thẩm Hàm nhanh chóng đá xuống, lộ ra cái chân trắng trắng, còn nảy nảy nảy nảy một chút.
Dương Hi kiên nhẫn đắp lại giúp cậu.
Thẩm Hàm tiếp tục đá xuống.
Trán Dương tiên sinh nổi gân xanh.
Thẩm Hàm hừ hừ trong lòng.
Ngay sau đó, cả người cậu liền bị Dương Hi nhét vào trong túi ngủ, chỉ chừa cái đầu ra ngoài, muốn động cũng không động được.
“Thả tôi ra điiii!”
Thẩm Hàm oa oa kháng nghị, liều mạng vặn vẹo.
Khoé miệng Dương Hi cong lênh, chậm rãi cắt hành lá trong bếp.
Nửa giờ sau, Thẩm Hàm sức cùng lực kiệt, đỏ hồng mắt như thỏ con, ôm bát vừa ăn cơm vừa nhìn hắn căm tức.
Dương Hi thổi thổi một thìa thịt cá rồi đút cho cậu. “Ăn ngon không?”
“Ăn không ngon!” Thẩm Hàm giận dỗi nuốt xuống. “Muốn nữa!”
Dương tiên sinh xoa bóp mặt cậu, tâm tình rất tốt.
Thời gian ở cùng người mình thích sẽ luôn trôi qua rất nhanh, tuy rằng rất muốn tiếp tục như vậy, thế nhưng tóm lại vẫn có công việc phải làm. Cho nên sau thời gian ôn tồn ngắn ngủi, Nghiêm Khải vẫn dựa theo kế hoạch mà trở về nước. Hai ngày sau đó, Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm cũng cùng nhau lên máy bay, thuận lợi về nước. Bởi vì hành trình bảo mật, cho nên không có fan đến đón, Dương Hi mang theo Thẩm Hàm trực tiếp trở về chung cư, Phùng Chử cũng đưa Phương Nhạc Cảnh trở về nhà hắn.
“Cám ơn.” Phương Nhạc Cảnh đặt hành lý ở góc tường.
“Khách khí cái gì, cũng là công ty yêu cầu.” Phùng Chử đưa dép lê cho cậu. “Chung cư nơi cậu ở có quá nhiều phóng viên, ở khách sạn cũng không tiện bằng ở nhà. Nếu lần này quyết định