Ánh mắt cô gái tóc ngắn vui mừng quét qua gương mặt Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Đây là gia huy gia tộc tôi."
Cô đưa tay sờ lên ngực,
"Nạp Lan tiểu thư, có thể mời cô một ly cà phê không?"
"Đi thôi."
Nạp Lan Chỉ Thủy cũng không từ chối, ngược lại dẫn đầu rời khỏi cửa.
Sở Khiết nhìn theo bóng lưng cả hai dần dần rời đi, tặc lưỡi vội vàng đuổi theo.
Trên phố, một chiếc Lamborghini màu đen phiên bản cải đổi mở rộng nổi bật đậu ở đó, sớm đã trêu chọc không ít người qua lại vây xem, thậm chí có vài người lôi điện thoại ra chụp ảnh.
"Lớn hơn cả trong tưởng tượng của tôi."
Nạp Lan Chỉ Thủy vốn cho rằng cô đi xe mô tô tới, Sở Khiết xém chút cho rằng mình đang ở trong một bộ phim nào đó. Nếu tổng tài Venus là đàn ông, thật sự sẽ là bạch mã hoàng tử trong mắt các cô gái.
Cô gái tóc ngắn cười, sau đó ngồi vào ghế điều khiển.
"Oa!"
Vừa tiến vào, Sở Khiết không khỏi há to miệng, thì ra đây cũng không phải xe thể thao... không gian bên trong lớn hơn nhiều so với khi nhìn ở bên ngoài, còn có cả một tủ lạnh mô hình mini.
Ngồi trong xe có một vị quản gia đã cao tuổi, trên tay hắn đang bưng khay chuẩn bị vài ly cà phê. Hơi nóng thấy được bóc lên phiêu tán mùi thơm trong không khí, cũng biết là loại cà phê thượng hảo hạn.
"Hứng thú của cô quả thật rộng rãi."
Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn vòng quanh trong xe, trêu chọc nói.
"Chiếc xe này chính là do tôi thiết kế."
"Tự thiết kế!"
Sở Khiết bưng cà phê trên tay xém chút rơi xuống đất, cô kinh ngạc trợn to mắt, cằm cũng sắp trẹo.
"Đa tài đa nghệ."
Nạp Lan Chỉ Thủy tượng trưng tán thưởng vài câu.
"Có vẻ Nạp Lan tiểu thư rất hứng thú với Băng Lam Chi Lệ?"
"Sẵn việc đang hưởng thụ mỹ vị cà phê thế này, tổng tài tập đoàn Venus không định kể về gia đình cô một chút sao?"
Nạp Lan Chỉ Thủy đặt ly cà phê lên cái bàn nhỏ bên cạnh.
"Hay cô thích tôi gọi cô tổng giám đốc L.K hơn."
"Laura Carano, tôi tên Laura Carano."
Laura hào phóng nói.
Carano? Cái họ này như đã nghe qua ở đâu rồi.
Sở Khiết thầm nghĩ.
"Nó đối với ba mẹ và tôi, là vật phi thường với cả gia tộc."
Nạp Lan Chỉ Thủy ngưng mắt nhìn Laura Carano, Laura nghiêng đầu.
"Không sai, Băng Lam Chi Lệ xác thực đang trong tay tôi. Hơn nữa vì để có được nó, tôi đã bỏ ra không nhỏ."
Laura Carano từ sau cầm ra một túi da bò.
"Cô xem thử đi."
Nạp Lan Chỉ Thủy nhận lấy mở ra, ánh mắt quét qua tấm hình, sắc mặt Nạp Lan Chỉ Thủy dần trở nên khó coi.
"Bây giờ chắc Nạp Lan tiểu thư đã biết, nó có giá trị với tôi." Laura Carano bình tĩnh nói.
"Nếu đã vậy, tiểu thư Laura hôm nay chủ động tìm tới tôi lại là ý gì?"
"Bởi vì tôi đối với cô nảy sinh một chút hứng thú."
Laura Carano không chút kiêng kỵ nói ra.
"Nếu tôi nhớ không lầm, chúng ta hẳn chỉ mới gặp nhau lần đầu."
"Có thể nói vậy, mà cũng không phải vậy."
Laura Carano lộ ra ý cười sâu xa mà thú vị.
"Tôi không thích người vòng vo tam quốc."
Biểu hiện trên mặt Nạp Lan Chỉ Thủy trong chớp mắt trở nên ngưng trọng, cô định kết thúc tràng nói chuyện này.
"Nạp Lan tiểu thư, nếu cô đáp ứng cùng tôi trải qua một tuần vui vẻ, có lẽ tôi sẽ cân nhắc cho cô nhìn thấy gương mặt thật của Băng Lam Chi Lệ."
"Gương mặt thật của Băng Lam Chi Lệ?"
Nạp Lan Chỉ Thủy bắt được điểm chính trong lời của cô.
Laura Carano nặng nề ngồi về chỗ cũ, và cũng không có ý ngăn cản Nạp Lan Chỉ Thủy. (rời khỏi xe)
---
"Tớ có cảm giác mới vừa bước xuống từ Sao Hỏa."
Sở Khiết chưa tỉnh hồn theo sau lưng Nạp Lan Chỉ Thủy.
Nạp Lan Chỉ Thủy quay đầu nhìn cô,
"Thứ cho tiểu nữ tử tài học nông cạn, nhưng với mẫu đối thoại của hai vị tớ hoàn toàn không hiểu."
Nạp Lan Chỉ Thủy không biết làm sao lắc đầu,
"Đừng như vậy a, chí ít tớ nhìn thấu được một điểm."
"Điểm gì?"
"Cái cô Laura Carano nọ là les, còn là les đã vừa ý cậu."
Nạp Lan Chỉ Thủy dừng bước,
"Sở Khiết, xin hỏi cậu nhìn ra từ điểm nào?"
"Đây chẳng phải đã quá rõ ràng, cô ấy muốn cậu cùng cô ấy một tuần."
Sở Khiết nhún vai,
"Trừ những thứ này ra, đầu óc cậu có thể trang trí cho có ích hơn một chút được không?"
"Tớ cảm thấy mình