"Tổng giám đốc, điểm tâm mà chị cần đây."
Linda lại xông vào không đúng lúc. Nạp Lan Chỉ Thủy giống như bị điện giật lui lại,
"Điểm tâm!" Cảnh Tiểu Lang cao hứng đứng bật dậy.
"Đặt lên bàn, cô ra ngoài đi."
Nhận rõ trên mặt tổng tài lóe lên một tia không vui, Linda thức thời giúp hai người đóng cửa lại.
Cô bé kia là ai vậy nhỉ? Thân thích của tổng tài sao?
Hai mắt Cảnh Tiểu Lang nhìn chăm chú hộp bánh ngọt và ly thức uống trên bàn, một bên lặng lẽ quan sát phản ứng của Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Sao em không ăn?"
Nạp Lan Chỉ Thủy thấy kỳ quái hỏi,
"Ô! Chị Nạp Lan mời em ăn đồ ăn..."
Lời tiếp theo, Cảnh Tiểu Lang ấp úng thật lâu cũng chưa nói xong.
Nạp Lan Chỉ Thủy biết cô ấy là ngại, liền mở hộp giấy, chọn một miếng sô cô la đặt lên khay đưa cho Cảnh Tiểu Lang.
"Đây, em ăn đi."
"Cảm ơn chị Nạp Lan!"
Cảnh Tiểu Lang không chờ đợi kịp nhận lấy bánh ngọt, trực tiếp há mồm cắn, bơ dính lên đầy miệng.
Nạp Lan Chỉ Thủy thấy cô cả nĩa cũng không dùng để ăn, nhìn bộ dạng này, vừa thấy bực mình vừa thấy buồn cười.
"Ăn chậm thôi, không ai giành với em đâu."
Nạp Lan Chỉ Thủy tỉ mỉ rút khăn giấy chùi miệng giúp cô, lại mở nắp ly nước, đưa cho cô ly trà sữa còn nóng hổi.
Cảnh Tiểu Lang nhận lấy cái ly, bánh ngọt trong miệng còn chưa hoàn toàn nuốt xuống liền uống một hớp trà sữa.
"Nóng quá!~~"
Cảnh Tiểu Lang há miệng, lấy tay quạt quạt.
Nạp Lan Chỉ Thủy mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu, Ngón tay chùi lên cằm Cảnh Tiểu Lang,
"Từ từ thôi nuốt bánh ngọt trước đã."
"Ô!"
Cảnh Tiểu Lang thật vất vả tiêu diệt xong bánh ngọt trong miệng, vừa rồi miệng nóng hổi do bị phỏng cũng dần dần dịu xuống.
Cảnh Tiểu Lang ăn xong bánh ngọt trong khay, mắt lại liếc nhìn về khối bánh ngọt còn lại trong hộp giấy.
"Chị Nạp Lan, chị không ăn sao?"
"Chị không thích đồ ngọt, cho em luôn đó." Nạp Lan Chỉ Thủy khoát tay,
"Bánh ngọt ăn ngon lắm, chị Nạp Lan thử một miếng nhé!"
Cảnh Tiểu Lang lấy tay quẹt một miếng bánh nhỏ trực tiếp nhét vào miệng Nạp Lan Chỉ Thủy, Nạp Lan Chỉ Thủy kinh ngạc nhìn cử động của cô.
Nạp Lan miễn cưỡng nuốt miếng bánh xuống,
"Có ngon không? Chị Nạp Lan!"
Ánh mắt Cảnh Tiểu Lang đầy mong đợi,
"Ăn... ngon."
Nạp Lan Chỉ Thủy cảm thấy dạ dày trôi xuống một cỗ trơn nhẵn, khó chịu không lời nào tả nổi.
"Vậy Tiểu Lang đút thêm cho chị nhé."
Cảnh Tiểu Lang mừng rỡ lại dùng tay quẹt một khối bánh đặt bên mép Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Không cần, Tiểu Lang." Nạp Lan Chỉ Thủy lắc đầu,
"Chị Nạp Lan không thích Tiểu Lang đút ạ?"
Khóe mắt Cảnh Tiểu Lang rủ xuống, thất vọng nói.
"Không phải... chị thật sự không thích ăn đồ ngọt."
Nạp Lan Chỉ Thủy bị bộ dạng đáng thương này của cô làm cho không biết nên trả lời như thế nào, sợ làm tổn thương đến cô.
Phát hiện bản thân khác thường, Nạp Lan Chỉ Thủy không được tự nhiên đứng dậy.
"Chị còn việc phải làm, em ngồi đây ăn đi ha."
Nạp Lan trở lại sau bàn làm việc, vùi đầu xem văn kiện.
"Ô!"
Cảnh Tiểu Lang cúi nghiêng đầu, rõ ràng ngửi thấy trên người Nạp Lan Chỉ Thủy một chút bất an, thế nhưng nhìn dáng vẻ chị Nạp Lan, giống như không muốn nói chuyện với cô. Cảnh Tiểu Lang yên lặng cúi đầu ăn bánh ngọt, không lại quấy rầy Nạp Lan Chỉ Thủy.
Mà giờ phút này, tinh thần Nạp Lan Chỉ Thủy phân tán nhìn văn kiện trong tay, lại một chữ cũng không nhìn vào.
Không ổn rồi... quả nhiên thu nhận cô bé là quyết định sai lầm sao?
Lắc đầu, Nạp Lan Chỉ Thủy cố gắng tập trung tinh thần.
---
Trên con đường ngoại ô thành phố, có một con 'quái thú' màu đen gào thét phóng nhanh qua.
Hai tay Giản Niên vững vàng cầm lấy tay lái, trong đầu hiện lên gương mặt Cảnh Tiểu Lang, những lời cô ấy đã nói. Cô cố gắng muốn thoát khỏi những tạp âm đó, đuổi toàn bộ chúng ra khỏi đầu.
Thế nhưng càng liều mạng cố gắng, cô càng lún sâu hơn. Tầm mắt thoắt cái, liền đối diện