"Tiểu Lang Lang."
Nạp Lan Chỉ Thủy hít một hơi thật sâu, hai bả vai bất lực run lên, với tay tới, kéo Cảnh Tiểu Lang trước cửa sổ vào lòng.
"Chị Trấp Thủy."
Cảnh Tiểu Lang buồn rầu nói.
"Nói chị biết, em sao vậy."
Tay Nạp Lan Chỉ Thủy siết chặt.
"Ô... chuyện này..."
Cảnh Tiểu Lang ấp úng, càng khiến Nạp Lan Chỉ Thủy sinh nghi, hơn nữa trong lòng còn sinh ra một tia không thoải mái.
"Chị làm ca phẫu thuật này, em không vui hả."
Nạp Lan Chỉ Thủy xoay người cô bé lại, nhìn thẳng vào đôi mắt, hỏi.
"Dạ không..."
Cảnh Tiểu Lang cúi đầu, không dám tiếp xúc tầm mắt Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Trả lời chị."
Nạp Lan Chỉ Thủy không tránh khỏi kích động.
"Ô... Tiểu Lang chỉ là cảm thấy những ngày qua rất vui vẻ..." Cảnh Tiểu Lang thút thít.
"Haiz..."
Tâm Nạp Lan Chỉ Thủy mềm nhũn, tiểu tử quá yêu thích khóc nhè.
"Đợi sau khi dung mạo chị Trấp Thủy khôi phục, chúng ta phải dọn khỏi đây. Chị Trấp Thủy sẽ lại có rất nhiều công chuyện phải làm..."
Gương mặt Cảnh Tiểu Lang hồng hồng, chật vật vừa nói.
"Cũng vì vậy... em không muốn chị khôi phục dung mạo?"
"Em thích gương mặt xấu xí bây giờ của chị hơn?"
"Không phải vậy, không phải vậy!"
Thấy trong mắt Nạp Lan Chỉ Thủy lộ ra không xác định, Cảnh Tiểu Lang luống cuống, cô bé vội vàng giải thích.
"Bất luận chị Trấp Thủy biến thành bộ dạng gì, Tiểu Lang đều thích."
"Nhưng Tiểu Lang hiểu chị Trấp Thủy khôi phục lại dáng vẻ như trước mới là tốt nhất, nhưng một khi khôi phục, chị sẽ phải đối mặt với những chuyện mà chị căm ghét ngoài kia, chị sẽ không được vui..."
"Tiểu Lang chỉ muốn cho chị Trấp Thủy vui vẻ."
Thật vất vả giải thích rõ, Cảnh Tiểu Lang thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt khẩn cấp nhìn về Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Ngốc nghếch..."
Thì ra tiểu ngốc nghếch chỉ là quá quan tâm đến cảm thụ của mình, đích thật như lời cô bé nói, những ngày qua trong bệnh viện cô ít nhất không cần phải đối mặt với những người và những chuyện không vui đó. Nhưng có những chuyện từ đầu đến cuối đều phải do bản thân mình đối mặt hơn nữa là phải giải quyết.
Nạp Lan Chỉ Thủy lại kéo cô bé vào lòng.
"Không có sao, chỉ cần em ở bên cạnh chị, chị sẽ không sợ."
"Ô... nhưng Tiểu Lang thật quá vô dụng. Không giúp đỡ chị Trấp Thủy được việc gì, lại còn chỉ biết kéo chân."
Cảnh Tiểu Lang mếu máo.
"Tiểu Lang đánh giá mị lực của mình thấp quá rồi đó."
Nạp Lan Chỉ Thủy điểm nhẹ lên cái mũi nhỏ của cô bé,
"Trước đây là chị chiến đấu một mình, bây giờ có em rồi, trở nên khác chứ."
Nạp Lan Chỉ Thủy xúc động phát ra từ nội tâm.
"Ô."
Cảnh Tiểu Lang chỉ chôn cái đầu thật chặt trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Chị đáp ứng em, cho dù sau này xuất viện, chị cũng nhất định sẽ dành thời gian ở bên em, sẽ không chỉ biết đến công việc."
Ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy như thể có thể biến tim Tiểu Lang thành bãi nước.
"Dạ." Cảnh Tiểu Lang khẽ lên tiếng.
Ca phẫu thuật vào ngày thứ sáu. Ngày đó, Cảnh Tiểu Lang nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy bị đẩy vào phòng phẫu thuật, cô quyến luyên không thôi nhìn chằm chằm bóng người Nạp Lan Chỉ Thủy, cho đến khi cửa phòng phẫu thuật đóng lại.
Cảnh Tiểu Lang một người ngồi trên ghế, lặng lẽ cầu nguyện.
"Tiểu Lang Lang~"
Sở Khiết tiến tới, ngồi vào bên cạnh cô.
"Sở tỷ tỷ."
Cảnh Tiểu Lang kêu một tiếng,
"Đây chỉ là một ca phẫu thuật rất nhỏ thôi, đợi phẫu thuật kết thúc, bao một Nạp Lan Chỉ Thủy còn đẹp hơn cả lúc trước cho em luôn."
"Chị Trấp Thủy như bây giờ cũng rất tốt rồi ạ."
Cảnh Tiểu Lang buồn bực nói,
"Tiểu Lang Lang, nhìn qua hình như em không vui mừng cho lắm."
"Sở tỷ tỷ, em nên làm thế nào mới có thể giúp được chị Trấp Thủy?"
Cảnh Tiểu Lang ngẩng đầu,
"Em cũng muốn giúp đỡ chị ấy trong công việc." Cảnh Tiểu Lang nghiêm túc nói.
"Ưm." Sở Khiết trầm mặc.
"Ngay cả Sở tỷ tỷ cũng cảm thấy em không được đi."
Thanh âm Cảnh Tiểu Lang vừa thấp xuống.
"Không phải vậy, Tiểu Lang Lang."
Sở Khiết suy nghĩ một chút, nói:
"Tiểu Lang Lang, có lẽ Nạp Lan không hề muốn em tham dự vào những chuyện phức tạp đâu, mà cậu ấy chẳng qua chỉ hy vọng mỗi ngày em sẽ thật vui vẻ, sau đó ở bên cạnh cậu ấy."
"Có phải tình nhân không ạ, bị bao dưỡng ý?"
Cảnh Tiểu Lang nói ra lời kinh người, Sở Khiết xém chút nữa là bị sặc,
"Tiểu Lang Lang, em nghe được từ đâu vậy?" Sở Khiết vuốt trán.
"Lẽ nào không đúng sao?" Giọng Cảnh Tiểu Lang có chút khổ sở,
"Cái này..."
"Vẫn là đợi Nạp Lan ra ngoài đi, để cậu ấy giải thích cho em vậy."
Trong lòng Cảnh Tiểu Lang suy nghĩ, chị Trấp Thủy là muốn bảo vệ cho mình, làm người phụ nữ che chở cho mình. Nhưng chính cô bé lại muốn làm người đứng trước che chở cho Nạp Lan Chỉ Thủy. Mẹ từng nói, đối với cô gái của mình nhất định phải bạo vệ đến cùng, nếu ngay cả điểm này cũng không làm được, liền uổng phí làm Lang tộc.
Nhớ lại hai người mẹ, Cảnh Tiểu Lang ngược lại cảm thấy cũng thật lâu rồi không gặp mặt hai người, có chút nhớ nhung.
Không bằng lần tới gọi điện cho hai mẹ, hỏi nên làm thế nào để trở nên mạnh mẽ, mới có thể giúp đỡ được chị Trấp Thủy.
Đến buổi trưa, ca phẫu thuật rốt cuộc kết thúc. Lúc Nạp Lan Chỉ Thủy được đẩy ra, Cảnh Tiểu Lang lập tức khẩn trương chạy tới.
"Tiểu Lang Lang, bây giờ Nạp Lan cần được nghỉ ngơi cho khỏe."
"Dạ."
Cảnh Tiểu Lang gật đầu, đứng tại chỗ cùng Sở Khiết, đưa mắt nhìn theo Nạp Lan Chỉ Thủy được đẩy về phòng bệnh.
"Tiểu Lang..."
Nạp Lan Chỉ Thủy nói câu đầu tiên sau khi tỉnh lại,
"Nạp Lan, cậu cảm thấy sao rồi?"
Sở Khiết khẩn trương nhìn cô.
"Khá tốt..."
Lo lắng quét tìm thân ảnh nhỏ bé,
"Em ấy đi mua đồ ăn cho cậu rồi."
Nạp Lan Chỉ Thủy ngửa đầu, dựa vào trên gối. Cô tỏ ý cho Sở Khiết giúp cô, Sở Khiết dựng gối thẳng dậy đệm sau lưng cho cô, Nạp Lan Chỉ Thủy dời ngực, để thân người dựa vào