Người đàn ông trước mặt có ngũ quan tuấn tú, khí độ nho nhã, là tiêu chuẩn của "con nhà giàu đẹp trai" điển hình, là bạch mã hoàng tử là kim cương vương lão ngũ* trong lòng các cô gái. (*đàn ông độc thân đẹp trai có tiền)
Tuy nhiên Nạp Lan Chỉ Thủy chỉ cảm thấy tẻ nhạt vô vị, cô thậm chí hy vọng sẽ có một trận cạnh tranh công khai, sẽ có người có thể mua tên "con nhà giàu đẹp trai" này về nhà, được thế cô sẽ vô cùng cảm kích.
Lòng bàn tay khẽ vuốt ve Kim Mao, một dòng nước ấm chảy vào tim, trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy thích thú không miêu tả được.
"Nạp Lan, ngày mốt là sinh nhật anh, anh muốn mời em tham gia buổi party sinh nhật."
Lâm Quốc Đống lấy từ túi áo âu phục một phong thư màu trắng, đẩy nó tới trước mặt Nạp Lan Chỉ Thủy.
Mặt Nạp Lan Chỉ Thủy không cảm xúc mở ra, bên trong có một cái tấm thẻ nhỏ màu đỏ tinh xảo. Cô nhìn lướt qua, liền để lên bàn.
"Thiệp mời cho người gửi tới được rồi, Lâm công tử không cần phải tự mình đi một chuyến."
Giọng điệu hời hợt, Nạp Lan Chỉ Thủy thờ ơ.
"Nạp Lan, nói thật lòng, em ghét anh lắm sao?" Lâm Quốc Đống nhíu mày.
"Lâm công tử từng nhìn thấy con kiến trên mặt đất chưa?" Nạp Lan Chỉ Thủy không đáp hỏi ngược lại.
"Sao vậy?" Lâm Quốc Đống hỏi, Nạp Lan Chỉ Thủy cười khẽ,
"Trên mặt đất có rất nhiều kiến, nhưng cho tới giờ tôi chưa từng chú ý đến."
"Lẽ nào Lâm công tử đi đường đều một mực khom người cúi đầu nhìn xuống mặt đất?"
Ý châm chọc khinh miệt quá ư rõ ràng, Lâm Quốc Đống nhất thời mặt mày tái mét, nếu còn không nghe ra ý của Nạp Lan Chỉ Thủy, vậy cũng uổng cho hắn sống đến giờ này.
"Đủ rồi! Nạp Lan, anh thích em. Nhưng không nhất định có nghĩa phải bị em làm nhục."
Lâm Quốc Đống không nén được cơn tức, hắn nắm chặt quả đấm, xém chút đánh lên mặt bàn.
"Người thích tôi có rất nhiều, nếu tôi đều phải đáp lại từng người một, vậy chẳng phải tôi sẽ mệt chết sao." Nạp Lan Chỉ Thủy lạnh nhạt nói.
"Phải. Nạp Lan Chỉ Thủy, anh thừa nhận em rất có mị lực, là anh thích kiểu đi chinh phục."
Lâm Quốc Đống nén cơn tức lại, thân người hướng lưng ghế nhích lại gần, mười ngón tay đan chéo vào nhau.
"Nhưng phụ nữ muốn leo lên giường anh càng nhiều hơn!"
"Anh dám nói, trong tất cả đám người thích em chỉ có anh là đủ tư cách!" Lâm Quốc Đống liếc nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy.
Hừm! Cái đuôi của tên đàn ông này rốt cuộc đã lòi ra, cô sớm đã nhìn thấu thứ bại hoại Lâm Quốc Đống lịch sự gì chứ.
Đối với lời của hắn, Nạp Lan Chỉ Thủy sớm đã bất mãn, lập tức liền không khách khí nói:
"Đã không cùng quan điểm vậy miễn bàn, nếu Lâm công tử đã không giống tôi, vậy thì xin mời về cho."
"Nạp Lan, anh là thật lòng thích em. Điểm này trước giờ chưa từng thay đổi."
Như thể phát hiện lời nói của mình mang quá khích, Lâm Quốc Đống lại bày ra bộ mặt "quân tử", như thâm tình lắm nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Lâm công tử, anh không đi làm diễn viên thật là một tổn thất lớn cho ngành giải trí!" Nạp Lan Chỉ Thủy châm chọc nói.
"Lùi ngàn bước mà nói, chỉ Lâm thị của anh mới có khả năng giúp em thoát khỏi khốn cảnh." Lần này, Lâm Quốc Đống không tức giận, ngược lại đáy mắt mang theo ý cười nói.
"Cảm ơn hảo ý của Lâm công tử, tôi nghĩ tập đoàn Nạp Lan còn chưa cần đến cái này." Nạp Lan Chỉ Thủy nói rất nhỏ.
-----
"Chị tai nhọn, tại sao chị phải trùm cái đầu lại như bánh chưng vậy?" Trên vĩa hè, Cảnh Tiểu Lang ngây thơ nói.
"Ta phi phi!" Nguyệt giậm chân, một tay xoa khăn lụa trên đầu.
"Cái này gọi là thời thượng, hiểu không hả, tiểu thí hài!"
"Nhưng mà như vậy chị không thấy nóng sao?"
Cảnh Tiểu Lang chỉ chỉ bọc khăn thật dày quấn trên đầu cô.
"Con sói ngu ngốc, lão nương lười nói nhảm với cô!" Nguyệt quay đầu vội vàng đi lên trước.
"Đợi em với, chị tai nhọn!" Cảnh Tiểu Lang đuổi sát theo sau.
"Sói con ngu ngốc, đừng có lôi kéo áo ta!"
Dọc trên đường đi, tiếng Nguyệt than phiền không dứt bên tai. Cảnh Tiểu Lang vẫn gắt gao níu lấy tay áo cô, rất sợ Nguyệt lại đột nhiên biến mất. Như vậy mình cũng không biết làm sao đến được chỗ chị Trấp Thủy.
"Chính là ở đây." Nguyệt nhìn thoáng cửa lớn,
"Ô~ chị Trấp Thủy ở trên sao?" Cảnh Tiểu Lang hưng phấn nói.
"Đúng vậy, nương tử cô liền ở bên trên."
Nguyệt kéo Cảnh Tiểu Lang bước nhanh vào, lại bị bảo vệ ở sảnh chính ngăn lại.
"Hai cô đây, mời lấy thẻ công tác của các cô ra."
"Thẻ công tác?" Nguyệt ngạc nhiên, ánh mắt Cảnh Tiểu Lang dò nhìn về hướng thang máy, trong ấn tượng tới đây lần trước của cô không phải đi thang máy này.
"Chúng tôi là bạn của Nạp Lan Chỉ Thủy." Nguyệt nói.
"Xin lỗi, đây là công việc của tôi, mời các cô hợp tác một chút!"
Bảo vệ quan sát cả hai, một người ăn mặc cổ quái, người kia giống như học sinh còn đi học, hắn cũng không cho rằng tổng giám đốc Nạp Lan sẽ có bạn bè như vậy.
"Ê! Loài người, thu hồi ánh mắt chán ghét của ngươi ngay!"
Từ ánh mắt tên bảo vệ, Nguyệt nhìn ra sự khinh miệt, nhất thời vô cùng tức giận.
"Hai cô tốt hơn nên theo tôi ra ngoài, ở đây là văn phòng cao ốc của tư nhân."
Ngoài mặt bảo vệ nghiêm trang khách khí nói, nhưng trong lòng sớm đã không nhịn được.
"Để cho ta gọi giện Nạp Lan Chỉ Thủy!"
Thấy bảo vệ muốn đuổi các cô, Nguyệt nắm tay Cảnh Tiểu Lang lùi lại một bước trước.
"Cảnh Tiểu Lang, điện thoại!" Nguyệt không vui nói,
"Ô? Điện thoại? Tiểu Lang không có điện thoại a." Cảnh Tiểu Lang ngơ ngác nói.
"Di động!" Nguyệt cốc đầu cô một cái,
"Ô ô! Tiểu Lang không mang điện thoại di động theo." Cảnh Tiểu Lang ôm đầu, ủy khuất nói.
"Đưa điện thoại ngươi cho ta." Nguyệt hướng bảo vệ nói,
"Khuyên các cô vẫn là không nên gây rối ở đây."
Giọng điệu Nguyệt khó chịu, bảo vệ đã không còn kiên nhẫn.
Hắn trực tiếp nói vài câu vào trong máy bộ đàm,
"Các cô còn không đi, tôi sẽ gọi người tống các cô ra ngoài."