Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

Chương 5


trước sau

Gắng gượng đưa ra ma trảo giữa người, Dịch Dạ Ly xoa xoa hai tay.
"Dáng dấp thật là dễ thương~"
Giọng nói vừa cất lên Dịch Dạ Ly liền tươi cười, nhưng nhìn vào mắt Cảnh Tiểu Lang lại là giả tạo.
Dịch Dạ Ly đang muốn sờ đầu Cảnh Tiểu Lang,
"Ngao ô!"
Cảnh Tiểu Lang há miệng liền cắn tay cô.
"Ui!"
Dịch Dạ Ly lập tức rụt tay về, trong mắt lóe lên ánh nhìn hung dữ.
"Thịt viên!"
Nạp Lan Chỉ Thủy lên tiếng ngăn lại, sờ đầu cô. Cảnh Tiểu Lang cho rằng cô ấy trách mình cắn người, dù sao bây giờ cô đang mang hình dạng động vật nhỏ.
"Sao lại tùy tiện cắn loạn đồ bẩn bên ngoài rồi, lỡ bị nhiễm bệnh thì phải làm sao?"
Đồ bẩn?
Trong đầu Dịch Dạ Ly xẹt qua dòng điện, trong phút chốc cắn răng, nhưng lại không dám phát tác.
"Ô ô~"
Cảnh Tiểu Lang lanh lợi vùi trong ngực Nạp Lan Chỉ Thủy, dùng đầu nhỏ dùng sức cọ một cái.
Chị gái xinh đẹp thật là gỏi! Thì ra chị ấy quan tâm mình! Hừ hừ! Dịch Tiểu Hắc, lần này đến phiên em chịu lép vế đi.
Một đôi mắt tròn xoe liếc nhìn Dịch Dạ Ly, đắc ý hướng cô vẫy vẫy đuôi.
Tay Dịch Dạ Ly giấu sau lưng nắm chặt, xương cốt phát ra tiếng 'răng rắc'.
Cảnh Tiểu Lang, chị chết chắc rồi!
"Thời gian cũng không còn sớm, hôm nay tôi liền cáo từ trước."
Nạp Lan Chỉ Thủy nói xong cũng muốn ôm Cảnh Tiểu Lang rời đi,
"Nạp Lan tiểu thư!"
Dịch Dạ Ly vội vàng kêu lên, tay không kềm được khoác lên bả vai Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Bỏ ra!" Nạp Lan Chỉ Thủy lạnh lùng nói một câu.
"Xin lỗi."
Dịch Dạ Ly tỉnh bơ rụt tay về. Ánh mắt vừa rồi, cô mới không nhìn lầm. Là sát ý, Dịch Dạ Ly cảm thấy sau lưng nổi lên ớn lạnh cả người, sao có thể vậy được?
Cho tới bây giờ cô mới chú ý, người phụ nữ tên Nạp Lan Chỉ Thủy này, trên người mơ hồ tản ra một cỗ sát khí, sợ rằng ngay cả bản thân cô ấy cũng không phát hiện, lại mang ác khí nặng như vậy.
"Nạp Lan tiểu thư, tôi thật sự muốn giúp đỡ cô."
Dịch Dạ Ly thành khẩn nói, thay đổi thái độ tùy tiện lúc trước.
"Tôi dựa vào gì tin cô có thể giúp tôi?"
Nạp Lan Chỉ Thủy vuốt ve lông trên người Cảnh Tiểu Lang, Cảnh Tiểu Lang thích ý híp mắt.
Còn Nạp Lan Chi Thủy cũng đắm chìm trong cảm giác mềm mại nhu thuận như tơ lụa nọ.
Dịch Dạ Ly tỏ ý Nạp Lan Chỉ Thủy ngồi lên sa lon bằng da,
"Nạp Lan tiểu thư, không biết cô đã từng nghe qua thôi miên?"
"Từng nghe nói đến."
Nạp Lan Chỉ Thủy đặt Cảnh Tiểu Lang lên sàn nhà, Cảnh Tiểu Lang dính lấy chân cô, thoải mái nằm xuống.
"Tôi từ Sở Khiết cũng nghe qua ít nhiều về tình trạng của cô, Nạp Lan tiểu thư cho tới nay nỗi phiền khổ của cô đều là từ giấc mộng không rõ kia. Nếu như có thể biết được rốt cuộc trong mộng xảy ra chuyện gì, thì sẽ gợi nhớ lại chuyện đã xảy ra trong quá khứ..."
"Chuyện xảy ra trong quá khứ? Chuyện này ám chỉ điều gì?"
Nạp Lan cắt ngang lời cô.
"Ý thức con người chia thành tiềm thức và ý thức. Ban ngày khi cô thanh tỉnh, là ý thức thuộc về bên ngoài điều khiển, mỗi khi đêm xuống, chúa tể trong giấc mộng của con người vừa vặn là tiềm thức."
"Trong đời mỗi người nhất định là không muốn đối mặt rất nhiều chuyện, lâu ngày, những thứ này bị tiềm thức kềm chế trong suy nghĩ sâu trong nội tâm, sẽ hiện lên thông qua giấc mộng."
"Tôi không cho rằng có chuyện gì mà tôi không dám đối mặt."
Nạp Lan Chỉ Thủy trả lời như trảm đinh chém sắt.
"Xem bộ Nạp Lan tiểu thư là người vô thần."
Ánh mắt Dịch Dạ Ly trên người Nạp Lan Chỉ Thủy đảo qua một vòng, Cảnh Tiểu Lang cảnh giác trợn mắt nhìn cô một cái.
Nạp Lan tiểu thư xinh đẹp, người ở trước mặt cô lại chính là một con nửa yêu đang sống sờ sờ đây a!
"Đúng vậy, tôi không tin vào ma quỷ."
Nạp Lan Chỉ Thủy ngừng một chút, ánh mắt lại chuyển về trên người Dịch Dạ Ly.
"Vậy thì quá tốt, nếu Nạp Lan tiểu thư không tin vào ma quỷ, cũng không tin những loạn thần ma lực. Vậy đối với việc chữa trị bằng thôi miên sẽ không bài xích đi, nên

biết thôi miên là một phương pháp đặc biệt dùng cho chữa trị tâm lý được quốc tế công nhận."
"Liền thử một lần vậy."
Nạp Lan Chỉ Thủy suy tính trong chốc lát, đưa ra quyết định. Dưới tròng mắt kính của Dịch Dạ Ly thoáng qua một tia giảo sắc.
"Ngao ô!"
Dịch Tiểu Hắc, em lại muốn làm gì!
Cảnh Tiểu Lang thủ thế sẵn sàng muốn đánh về phía cô.
"Thôi miên cần hoàn cảnh yên tĩnh, sủng vật trong phòng sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tiến trình."
Dịch Dạ Ly hảo tâm nhắc nhở, chỉ chỉ Cảnh Tiểu Lang đang nhe nanh toét miệng trên đất.
Dịch Tiểu Hắc bại hoại muốn đuổi ta ra, nhân cơ hội làm chuyện xấu với chị gái xinh đẹp a!
Nạp Lan Chỉ Thủy ôm Cảnh Tiểu Lang để ngoài cửa,
"Thịt viên ở ngoài ngoan ngoãn đợi ta nha!"
"Ngao ô!"
Cảnh Tiểu Lang vùng vẫy, móng vuốt khoác lên ống quần Nạp Lan Chỉ Thủy, dùng sức cọ cọ.
"Ngao ô!"
Cảnh Tiểu Lang không ngừng kêu, hy vọng Nạp Lan Chỉ Thủy có thể chú ý thấy cảnh báo của mình. Chỉ tiếc, trong mắt Nạp Lan Chỉ Thủy cô thủy chung chỉ là sủng vật.
Mắt thấy cửa đóng lại, Cảnh Tiểu Lang lại không thể làm gì, chỉ đành đi qua đi lại tại chỗ. Nếu mình có thể biến trở lại thân người thì tốt biết bao, Cảnh Tiểu Lang ảo não dùng móng vuốt móc sàn nhà.
"Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu."
Dịch Dạ Ly cẩn thận để Nạp Lan Chỉ Thủy nằm trên sa lon, nhân tiện tắt đèn.
Bên trong căn phòng nhất thời bao phủ bởi bóng tối và bầu không khí yên tĩnh,
"Đợi một lát Nạp Lan tiểu thư phải nghe theo chỉ thị của tôi, giữ chú ý tập trung."
Dịch Dạ Ly đốt cây nến trắng trên bàn, cô từ trong túi móc ra sợi dây chuyền bạc, phần đuôi dây chuyền là vật thể có dạng hình cầu nhưng hình dáng không theo quy tắc nào, hình như được làm từ thủy tinh.
"Nạp Lan tiểu thư, mời tập trung chú ý kỹ quỹ tích chuyển động của viên hình cầu này."
Tay Dịch Dạ Ly nhẹ nhàng đung đưa, vật thể hình cầu bắt đầu chậm rãi đong đưa.
"Thả lỏng thân thể, hô hấp đều."
"Bây giờ cô sẽ cảm thấy toàn thân toàn ý thả lỏng."
"Cô sẽ ngày càng thả lỏng..."
Dịch Dạ Ly liên tiếp ám thị, ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy cuối cùng cũng nhìn chằm chằm vào vật thể hình cầu đong đưa. Dần dần, cô cảm thấy đầu óc xông lên cảm giác mệt mỏi, mí mắt cô từ từ trở nên nặng nề, cô thấy buồn ngủ...
"Tốt lắm, từ từ nhắm mắt cô lại, bây giờ cô giống như đang trở lại thời thơ ấu..."
Ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy hoàn toàn nhắm lại.
Khóe miệng Dịch Dạ Ly cong lên, vẻ đắc ý bộc lộ ra ngoài.
"Bây giờ cô nói cho tôi tên của cô."
"Nạp Lan Chỉ Thủy."
"Nạp Lan Chỉ Thủy, cô mấy tuổi."
"Tám tuổi."
"Nạp Lan Chỉ Thủy, có thể nói cho tôi biết cô đang ở đâu không?"
"Tôi biết..."
"Nói ra."
"Tôi đang trong mộng."
"Trong mộng?"
Dịch Dạ Ly giật mình nhìn cô gái ngủ say trước mặt. Một chút bất an xông lên đầu,
"Tôi hỏi lại lần nữa, Nạp Lan Chỉ Thủy, cô đang ở đâu?"
"Trong mộng."
Câu trả lời không đổi, Dịch Dạ Ly đẩy mắt kiếng, cảm giác không rét mà run lần nữa lan tràn trên sống lưng.
"Tiếp theo, đổi sang câu hỏi khác."
"Nạp Lan Chỉ Thủy, cô đang làm gì?"
"Giết người."
Những ngôn từ lạnh như băng nhả ra từ miệng cô, Dịch Dạ Ly làm động tác nuốt nước miếng. Dừng lại một chút, Dịch Dạ Ly quyết định không hỏi nữa, ý định ăn đậu hũ liền kết thúc.



————————————————
Tiểu Tiểu Lang là chị họ của Dịch Tiểu Hắc, mà mình không để ý, từ chương này mình đổi lại cách xưng hô là chị-em nha. 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện