Lâm Mặc mở cửa xe ngồi vào, biểu cảm cũng không có gì biến hóa, vẫn như cũ lạnh nhạt.
Harvey tắt bài nhạc đang nghe dở đi, vừa khởi động xe vừa hỏi: "Vừa rồi em và anh ta đã nói gì vậy?"
"Không có gì." Lâm Mặc giấu bàn tay bị thương ra phía sau người.
Anh ta hứ một cái, giọng nói đầy bất mãn: "Anh chẳng thích thằng đó tí nào, sau này em đừng có gặp mặt hắn nữa."
Câu trước thì vẫn ổn, nhưng câu sau lại đầy vẻ ra lệnh.
Cô cũng không có ý kiến gì, quay mặt về phía cửa sổ, yên lặng ngắm cảnh.
Harvey có hơi hoảng sợ vì câu nói vô ý thức của mình lúc nãy, cô sẽ không thích kiểu như vậy, bây giờ anh ta có hối hận muốn rút lại thì cũng không kịp.
Bạnh cằm ra nhìn cô một lúc nhưng cô lại không có động tác gì, chính điều này mới làm anh căng thẳng.
Không gian trong xe bỗng trầm lắng đến mức lạ thường, một lát sau tiếng của cô chậm rãi truyền đến, không có ý tứ gì khác nhưng lại làm cho người nghe nổi đầy da gà.
"Anh có biết vì sao anh lại là người lâu nhất không?"
Lâm Mặc nhàn nhạt đưa mắt sang nhìn anh ta, dưới sự run rẩy của người bên cạnh, cô nhẹ cười, ánh mắt phẳng lặng phảng phất như đang trút bỏ điều gì đó: "Em nghĩ anh rất hiểu em. Nhưng có lẽ..."
Harvey lạnh người nhìn cô, cô rất ít khi nói chuyện ngập ngừng như vậy, nhưng mỗi lần cô ngập ngừng thì có nghĩa rằng lời cô muốn nói sẽ luôn rất tàn nhẫn.
"Két!"
Anh ta vội vàng phanh xe lại bên đường, ánh mắt khẩn cầu nhìn cô: "Frances, anh xin lỗi, anh sẽ không dám làm như vậy lần nào nữa đâu, em..."
"Được rồi, đi tiếp đi." Lâm Mặc thản nhiên ngắt lời anh ta, mặt vẫn hướng về phía cửa xe.
Anh ta lái xe đi, trong lòng âm thầm thở phào. Anh biết cô đã nhượng bộ, nhưng...
Đây, là lần cuối cùng.
____
Hai người nhanh chóng đến nơi, Lâm Mặc bảo anh ta có việc thì đi trước còn mình thì bước vào công ty.
May mắn vết thương trên tay của cô vẫn chưa bị anh ta phát hiện, một phần là vì cô che giấu rất sâu, hoặc có lẽ anh ta vốn không để tâm nhiều đến chuyện này.
Nếu thật sự để anh ta biết thì sẽ phiền chết mất.
Lâm Mặc thầm suy nghĩ nhưng bước chân cũng không hề dừng lại mà bước thẳng đến phía thang máy chuyên dụng của chủ tịch.
Cô im lặng đưa mắt nhìn đến số tầng.
"Ting." Cửa thang máy mở ra, nhưng không phải là nơi mà cô muốn đến.
Vốn trong đầu còn đang suy tư xem tên ngu ngốc nào lại có thể lạc nhầm đến thang máy của cô thì một gương mặt tuấn tú đập thẳng vào mắt, một chàng trai đứng ngay phía đối diện, trên người là chiếc áo sơ mi trắng thanh nhã, vẻ mặt khi nhìn đến cô thì khựng lại, sau đó mở to mắt ngạc nhiên, trông có chút đáng yêu.
Anh ta thản thốt cất lời: "Cô..."
Tiếp theo như nhớ ra điều gì đó, anh ta lấy tay vỗ đầu mình, vội vàng cúi gập người xuống, tư thế rất đúng tiêu chuẩn: "Chào chủ tịch ạ."
Lâm Mặc nhàn nhạt gật đầu, sau đó hơi bước sang một bên, tỏ ý bảo anh ta đi vào.
Dường như anh ta có hơi khó tin, rụt người lại một cái rồi chần chờ bước vào.
Cửa thang máy nhanh chóng khép lại.
"Đến tầng mấy?" Cô đưa tay đặt lên nút bấm, hơi liếc mắt nhìn sang anh ta.
"Tầng...tầng 60." Chàng trai từ lúc bước vào đã cúi đầu, đến lúc cô hỏi cũng không dám ngước lên, chỉ lắp bắp trả lời.
Lâm Mặc có chút dở khóc dở cười, tại sao thái độ của cậu ta ngày hôm nay lại khác hẳn?
Sau khi bấm số 60, cô xoay người về phía chàng trai, dùng một tay nâng cằm cậu ta lên: "Lục Tư Bách, tôi đáng sợ lắm sao?"
Vốn tầm mắt còn đang dừng trên đôi giày cao gót của cô, nay lại bị ép nâng lên nhìn người trước mặt, đối diện với đôi mắt nhiễm ý cười lấp loáng, anh ta ngạc nhiên tròn xoe mắt.
Cô còn nhớ mình sao?
Lúc đầu anh ta còn tưởng cô đã sớm quên đi mình, mỗi lần chạm mặt nhau ở công ty, cô đều không lưu luyến mà lướt qua, chẳng thèm nhìn mình lấy một cái.
Lục Tư Bách đỏ mặt siết chặt tập hồ sơ trong tay, lắc đầu nguầy nguậy: "Không, không đáng sợ."
Lâm Mặc bỗng buông anh ta ra, xoay lưng lại đứng nghiêm chỉnh.
Lục Tư Bách có hơi khó hiểu trề môi, đột nhiên giọng nói lành lạnh của cô vọng đến: "Lát nữa vào phòng làm việc của tôi."
Cùng lúc đó thì cửa thang máy mở ra, anh ta chưa kịp phản ứng lại thì cô đã cất bước ra ngoài.
Sau khi giao hồ sơ cho trợ lý Ngưng, anh ta chôn chân đứng trước cửa phòng chủ tịch, trợ lý Ngưng khó hiểu quan sát anh ta một hồi lâu, cuối cùng cũng bước đến gõ cửa phòng giúp anh ta.
"Thưa chủ tịch, có nhân viên muốn gặp ngài ạ."
"Vào đi."
Trợ lý Ngưng nhìn anh ta nở một nụ cười tiêu chuẩn rồi mở cửa ra, làm động tác mời.
Lục Tư Bách nhẹ giọng cảm ơn cô rồi nhấc chân đi vào. Trợ lý Ngưng khép cửa lại, thở dài, đừng đùa, ban nãy cô đã thấy chủ tịch đi ra từ thang máy chuyên dụng cùng anh ta, lấy trí tuệ của cô thì việc này không khó để suy đoán.
Aii...tuần trước cô còn thấy chủ tịch Lâm ra vào công ty cùng với Harvey William đó!!
_______
Trong phòng chủ tịch.
Lâm Mặc đeo kính ngồi sau bàn làm việc xem xét vài dự án, khi nhìn thấy anh ta bước vào, cô lơ đãng ngước mắt lên nói: "Vào rồi à? Ngồi đi."
Sau đó cũng không hề
dừng lại mà cúi đầu xuống, tiếp tục làm việc.
Lục Tư Bách chân tay loạn xạ ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ngón tay gõ gõ nhịp nhịp lên đùi, tầm mắt đảo liên tục, cuối cùng cũng không tự chủ được mà dừng trên người Lâm Mặc.
Cô lúc này đang chăm chú làm việc, đầu hơi nghiêng để lộ một bên mặt lạnh lùng, tóc vén sau tai, vài sợi còn vô tình rũ xuống, gọng kính kim loại lóe sáng lên, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.
Anh ta càng nhìn suy nghĩ càng bay xa, trên người cô như có một lực hút mạnh mẽ nào đó, từ lần đầu gặp mặt, anh dường như đã bị xoáy sâu vào. Người này hoàn toàn khác hẳn anh, cô ấy lúc nào cũng thong dong bình tĩnh như vậy.
"Sao?"
Lục Tư Bách giật mình thoát khỏi suy nghĩ, thấy người mình đang nhìn chằm chằm nãy giờ đang nhàn nhạt nhìn lại thì mặt mau chóng đỏ lựng lên, vội vàng di dời ánh mắt.
Ai ngờ vừa mới dời mắt thì đã đụng ngay bàn tay đang đầy những vết xước của Lâm Mặc.
Đồng tử co thắt lại: "Này! Tay cô, tay cô, ôi trời..."
Anh ta hấp tấp cầm tay cô lên, rối rắm hỏi: "Hộp cứu thương ở đâu?"
Cô nâng trán thở dài, cảm giác ở bên người này thoải mái quá làm cô quên cả giấu đi, lơ đễnh để lộ ra vết thương của mình.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
"Không có."
"Tại sao lại không có? Để tôi đi tìm trợ lý Ngưng!"
Lâm Mặc mạnh tay kéo người đang gấp rút muốn đi chuốc phiền phức cho mình lại.
Trầm giọng lên tiếng: "Im miệng!"
Lục Tư Bách ngoan ngoãn ngậm mồm, chỉ trừng mắt nhìn cô, đôi môi mím chặt lại tỏ vẻ mình sẽ không nói gì nữa.
Lâm Mặc nhẹ câu khóe môi, đưa tay lên xoa đầu anh ta, tháo kính để lên bàn rồi bước về phía bàn trà, còn không quên nói: "Lại đây."
Hai người lại ngồi đối diện nhau, cô tùy ý ngã lưng về phía sau châm một điếu thuốc: "Uống gì?"
Lục Tư Bách lắc đầu: "Tôi không uống đâu."
Lâm Mặc như có thâm ý mà liếc nhìn anh ta, người này toàn thân mang đậm hơi thở ngoan ngoãn và đơn thuần, cô rất thích nhưng lại không nỡ làm phá vỡ sự đơn thuần đó.
Cô biết cậu ta đã động tâm với mình nhưng cô lại không muốn tiếp tục đi đến bước tiếp theo.
Lâm Mặc khép mắt nhả một vòng khói.
Cô không muốn anh ta làm một Harvey hay một Khúc Thừa thứ hai, hoặc là...
Cô rũ mắt, ít nhất không phải giống một người khác.
Nghĩ đến đây Lâm Mặc khẽ thở dài, mục đích cô gọi anh ta đến đây không phải để tán tỉnh mà còn một việc quan trọng hơn cần xác nhận.
Cô chậm chạp dụi tắt điếu thuốc: "Cậu nói mình là con riêng của Lục Gia Minh?"
Lục Tư Bách tuy khó hiểu nhưng vẫn trả lời: "Đúng vậy."
Lâm Mặc: "Mẹ ruột của cậu là Lâm Thiệu Hoa? Đã kiểm chứng chưa?"
Anh ta chớp mắt nói: "Ừm, đã kiểm chứng rồi."
Lâm Mặc: "Câu cuối cùng, lúc bảy tuổi có rời khỏi nhà chính bao giờ chưa?"
Lục Tư Bách lắc đầu: "Chưa."
Lâm Mặc khẽ nheo mắt suy tư, mọi thứ đều rất hợp lý nhưng cô dám chắc chắn mình không hề sai, vậy thì hẳn đã có một uẩn khúc trong khoảng thời gian đó.
Cô cũng không có ý định đi điều tra lại, hôm nay vô ý gặp cậu ta chỉ để xác định lại một chút, dù sao thì tối hôm đó có hơi không cảm nhận được. Nếu đã xong rồi thì việc cô cần làm bây giờ là xóa bỏ tình cảm của cậu ta đối với mình, xem như là giúp cậu ta một chuyện vậy.
Nghĩ thông suốt, Lâm Mặc thay đổi lại biểu tình trên mặt mình, không còn thoải mái ôn hòa như ban nãy nữa, mà trở lại là sự lạnh lùng của trước đây.
Cô ung dung đứng dậy, từ trên nhìn xuống nói với anh ta: "Được rồi, về phòng làm việc đi."
Lục Tư Bách có hơi ngẩn người nhìn vẻ mặt xa lạ của cô, anh ta có hơi hụt hẫng: "Cô..."
"Đi đi."
Truyện convert hay :
Đô Thị Chi Ma Đế Trở Về