Dịch: Duy Anh
Biên: Chém Gió Bạch Ngọc Công
***
Đường đường một đấng tiên nhân, vậy mà lại nghèo khó như thế này, chỉ có mỗi một cây búa, một cái pháp bảo trữ vật….
Quả nhiên, luyện khí sĩ lăn lộn ở thế tục, đa phần đều là đám lưu manh…
Sau khi màu đen tro cốt bay đi, Lý Trường Thọ liền mang cái trữ vật pháp bảo bộ dạng như cái nhẫn nọ và cây búa to bỏ vào túi trữ vật số bốn có chữ Thiên. Hắn thu thồi tiếp Nhiếp Hồn Châu, nhảy tới vách núi, ngồi xổm trước ba cây Tiên Giải thảo nọ.
Lý Trường Thọ lấy ra hai hộp ngọc được chuẩn bị từ sớm, bỏ vào miệng hai viên Giải Độc Hoàn do chính mình luyện chế. Hay tay hắn được bao phủ bởi mười tám tầng pháp lực, động tác tuy nhanh nhẹn nhưng vẫn vô cùng cẩn thận, hái xuống hai gốc thảo độc có thâm niên tương đối cao, nhanh chóng đặt vào trong hộp ngọc đóng chặt.
Hái thuốc không tuyệt diệt, miễn tổn phúc.
Cuối cùng…
Lý Trường Thọ khẽ cười mỉm.
Hắn nhanh chóng đứng dậy, cũng chẳng dám ở đây lâu, vì lo sợ Vũ Văn Lang còn có kẻ đồng lõa.
Trước tiên Lý Trường Thọ vọt tới đầu của con rắn ba mắt Bích Ba Xà kia, rồi lấy ra tú trữ vật ghi ‘Địa Nhị’. Sau đó hắn chứa thẳng cái đầu rắn này vào, phong ấn bằng phù lục, thu vào túi trữ vật số bốn có chữ Huyền
Thứ này chắc có thể luyện chế ra chút độc, có thể để cho tiểu sư muội phòng thân phòng sói, nếu bỏ ở đây quả thật quá phí phạm của trời.
Xung quanh độc rắn vẫn còn vương vãi lung tung, thi thể của mấy kẻ bịt mặt nọ đã sớm bị ba người giấy ‘Chủ Chiến’ đốt sạch sẽ.
Mục tiêu không phải tiên nhân nên U Lãnh Huyền Hỏa bốc cháy cũng không quá khó khăn. Lúc này, chút tro tàn do mấy người kia lưu lại, đã dung hợp với đại tướng quân của bọn họ, chờ đợi ngọn gió thổi qua…
Sau đó, Lý Trường Thọ và bốn người giấy bèn động thủ, vẩy hai bình thuốc bột vào các nơi.
Máu người đọng lại trên mặt đấy lập tức bị đốt cháy, khắp nơi đều toát ra lục sắc quỷ hỏa, làm cho vết máu biến mất trong nháy mắt chẳng còn chút dấu vết nào nữa cả.
Ừm. Tịnh hóa hoàn cảnh Hồng Hoang, bảo vệ sinh thái Bắc Châu, đây là nghĩa vụ không thể chối từ.
Lý Trường Thọ lại thu mấy món pháp khí chứa đồ, ánh mắt liếc nhìn các nơi, linh thức cũng dò xét gió thổi cỏ lay, hai tay đồng thời bấm niệm pháp quyết.
Sau khi xác định không bỏ sót thứ gì, mấy người giấy xung quanh cũng liền chui trở lại trong tay áo của Lý Trường Thọ.
Lý Trường Thọ thu ô lại, thân hình lặn vào trong tầng nham thạch, lặng lẽ rời khỏi nơi này.
Sau khi trận pháp bị tiêu tán, độc vụ chướng khí ở bốn phía liền vọt tới, đồng thời mang theo chút gió thoảng.
Dưới tán cây Bách Tùng, lăn lông lốc một đoạn xác rắn không đầu, mấy bãi máu rắn độc, hơn nữa khắp mặt đất loang lổ lỗ chỗ, vách núi thì gần sụp đổ…
Tán cây Bách Tùng già vừa thay lá nọ, tuy không còn nhiều nhánh cây nhưng vẫn nhẹ nhàng đong đưa theo gió, giống như đang bùi ngùi chia tay với kẻ đang ẩn mình ở dưới mặt đất kia.
Dù sao, từ lúc cái cây này sinh ra, đó là nam nhân đầu tiên đi vào thân và rễ của nó.
Lý Trường Thọ mượn thổ độn, lặng lẽ tới gần dưới mặt đất đấu pháp chi địa của hai vị sư đệ sư muội đồng môn.
Hữu Cầm Huyền Nhã điều khiển phi kiếm đánh Nguyên Thanh chạy tán loạn. Y không còn sức chống đỡ, rất nhiều vết thương trên cơ thể, máu tươi ướt đẫm áo bào.
Tên Nguyên Thanh này.
Tu vi đạt tới cảnh gới Phản Hư, e rằng là dùng đan dược chất đống đây?
Đây chính là trong đám cùng thế hệ đệ tử, được xưng tụng xếp hạng thứ hai hả?
Nếu như đám oát con đại đệ tử xếp hạng đầu đều loại trình độ này, mấy năm nữa tiên môn thi đấu, mình chuẩn bị cho Linh Nga chút đan dược và pháp khí tự mình nghiên cứu ra. Nàng chắc có thể xếp hạng 100 trở lên.
Lý Trường Thọ lén lút mò tới ngoài chỗ hai người đối chiến, đoán ra tiết tấu Hữu Cầm Huyền Nhã ra tay, một cánh tay thò ra mặt đất, ra sức ném một cái bình sứ về phía Nguyên Thanh.
… Chính là bình sứ chứa siêu phẩm Nhuyễn Tiên Tán đã bị dùng hết cơ nãy.
Tiếng xé gió yếu ớt từ phía sau đánh tới, Nguyên Thanh vừa đập bay hai thanh phi kiếm vừa tiện tay vung một kiếm ra sau. Kiếm chiêu hoa lệ lại chuẩn xác chém vào giữa cái bình sứ này, trong nháy mắt bình sứ bị đánh nát.
Hả? Bình... từ đâu tới...
Mí mắt Nguyên Thanh trợn tròn, cũng không kịp thu kiếm, thân hình liền lắc lư lảo đảo, bổ nhào về phía trước.
Đúng lúc này, bốn thanh phi kiếm phá không bay tới!
Nguyên Thanh giang hai cánh tay bổ nhào về phía trước như vậy, cũng gần như chủ động nhận lấy một kích của phi kiếm!
Hữu Cầm Huyền Nhã cũng không có ý định giết chết Nguyên Thanh ở đây. Dù cho y là một kẻ hèn hạ vô sỉ nhưng vẫn là đồng môn, cần phải dắt về sơn môn để cho lão sư xử trí.
Nhưng bây giờ, Nguyên Thanh bỗng không thèm phản kích.
Hữu Cầm Huyền Nhã thật giống như suy đoán của Lý Trường Thọ vậy. Nàng kỳ thực chưa thuần thục với bộ pháp Ngự Kiếm này. Hiện tại, nàng không có khả năng kịp thu kiếm, trong nháy mắt xuyên qua trán, cổ, ngực, bụng của Nguyên Thanh.
Nàng ra tay sao mà tinh chuẩn, diệt tam hồn, đâm đan điền, gọn gàng sạch sẽ không chừa đường sống.
“Chuyện này”
Hữu Cầm Huyền Nhã sững sờ, rồi như nghĩ đến điều gì đó, liền nhẹ nhàng thở dài thườn thượt.
Nàng từ giữa không trung hạ xuống, nhảy khỏi phi kiếm, bước nhanh tới thi thể Nguyên Thanh…
Nguyên Thanh ra đi rất thanh thản.
Thật thanh thản, y cũng không có nhận lấy cảm giác tử vong uy hiếp, nháy mắt nhập mộng, cơ thể bị đâm xuyên cũng vô phương tỉnh lại, khóe miệng còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Dù chỉ còn một ít siêu phẩm Nhuyễn Tiên Tán, thì Nguyên Thanh cũng không thể chống cự được.
Mà nụ cười của Nguyên Thanh đập vào mắt Hữu Cầm Huyền Nhã…
“Dù ác tâm như ngươi, cũng có chút sảm hối hả? Ngươi bị kẻ khác ép buộc chăng?”
Với ánh mắt không đành lòng, Hữu Cầm Huyền nhã lắc đầu, từng thanh phi kiếm nhanh chóng quay lại, bốc cháy hừng hực, dung hợp cùng thanh đại kiếm kia, tự bay sau lưng nàng.
Lý Trường Thọ nghe được lời tự nhủ của nàng. Tuy hắn ở dưới mặt đật nhưng vẫn nhịn không được giơ ngón tay cái lên.
Sư muội Hữu Cầm à, không hổ danh là Hữu Cầm, lại còn tự cho mình có bản lãnh lớn!
Đã vậy, ở chỗ không quen thuộc, giết người còn không chạy nhanh lên, còn ở đây cảm khái…
Đúng là không có chịu qua khó khăn bao giờ, lòng tự tin quá lớn.
Lúc này, Hữu Cầm Huyền Nhã ngẩng đầu thoáng nhìn chỗ vách núi im lìm. Nàng không có phát hiện được nơi đó có hơi thở người sống, đầu yêu xà độc thú kinh khủng kia cũng không có động tĩnh…
‘Không biết sư huynh Trường Thọ thế nào rồi, thôi thì mang theo thi thể Nguyên Thanh, nhanh chóng đi nhìn qua một chút.’
Ngay lập tức, Hữu Cầm Huyền Nhã đi hai bước về phía thi
thể Nguyên Thanh. Nàng vừa muốn vận pháp lực bao lại thi thể y, bỗng mí mắt trợn tròn, thân hình từ từ té ngã.
Loảng xoảng, thanh đại kiếm rớt đập xuống mặt đất…
Đồng thời, mặt đất dưới thân Nguyên Thanh xuất hiện một làn sóng bé nhỏ, những mảnh vỡ đồ sứ nọ cũng lặng yên dung nhập vào mặt đất.
Làn sóng này nhanh chóng lan về phía Hữu Cầm Huyền Nhã. Lúc nó lan tới dưới thân nàng, một cánh tay lộ ra, liền nắm lấy mái tóc dài của nàng.
Cánh tay sắt đá vô tình này mạnh mẽ kéo cô nương đang hôn mê này thẳng xuống dưới mặt đất…
Làn sóng lắc lư nhẹ nhàng mấy lần liền biến mất, không một dấu vết. Mặt đất cũng khôi phục lại vẻ đẹp vuông vức và kiên cố vốn có.
Lực phòng ngự toàn thân của luyện sĩ khí thì phàm nhân không thể nào so sánh cùng, lỗ chân lông, da đầu cũng như vậy. Hành động này của hắn tuy có chút thô lỗ, nhưng thập phần thuận tiện, cầm nắm chắc chắn, cmag lại không gây nên hiểu lầm không cần thiết, cũng không có khả năng làm cho một cái tu sĩ đạt tới cảnh giới Phản Hư trọc cả đầu.
Lý Trường Thọ xuất thủ, vốn muốn nhanh chóng mang người đi, sớm rời khỏi chốn thị phi này.
Về thi thể của Nguyên Thanh…
Người không phải hắn giết, thì cần gì phi tang, thu thập hết mảnh vỡ bình sứ đủ rồi.
Nhuyễn Tiên tán chỉ là thuốc mê, người chết quá hai ngày liền hoàn toàn tiêu tán, rất khó bị tra ra dấu vết.
Chưa kể, về sau tiên nhân trong môn tìm tới, nếu tìm không ra vết tích thi thể thì còn nan giải hơn.
Trong lòng đất, Lý Trường Thọ kéo lấy Hữu Cầm Huyền Nhã đang rơi vào trạng thái ngủ say, độn thẳng về phía Đông Nam, tựa như hai con cá bơi, cấp tốc biến mất không thấy gì nữa.
…
“A! Phá cái trận pháp này thật phiền phức, muốn mạng người thật!”
Theo tiếng gào phẩn nộ của Tửu Cửu, đại địa dưới bàn chân của nàng không ngừng rung lắc, sương mù mông lung, độc trùng và độc thú run rẩy, thấp thỏm lo sợ.
Bởi vì đại trận phong tỏa, phiến đại địa này y nguyên cứng rắn, không có ở dưới chân Tửu Cửu sụp đổ…
Trong một góc xó xỉnh, Vương Kỳ và Lưu Nhạn Nhi dựa chung một chỗ, thần sắc uể oải, tinh thần không phấn chấn.
Bọn họ bị vây ở đây lâu vậy, tinh thần tự nhiên không tốt, nhưng nhờ hoàn cảnh này mới để cho tình cảm hai người nhanh chóng thắm thiết chỉ trong khoảng thời gian ngắn. Lúc này đã lẫn nhau xưng hô ‘Nhạn nhi sư tỷ’ và ‘Kỳ Kỳ sư đệ’
Tiện thể gọi Vương Kỳ Kỳ liền cũng chẳng có gì ngượng miệng.
Tửu Cửu tức giận như vầy, cũng hơn phân nửa là bị đôi tình nhân nhỏ này đả kích đây…
Tửu Cửu thoáng phát tiết chút nóng nảy trong lòng, bèn ôm cánh tay, ngồi xếp bằng huyền không cách mặt đất ba thước, tiếp tục tìm cách ứng đối.
Lưu Nhạn Nhi chậm rãi đi tới, ôn nhu nói: “Tửu sư thúc, chớ có lo lắng quá, người hiền tự có thiên tướng, sư đệ sư muội nói không chừng đang ở thị trấn chờ đấy.”
Tửu Cửu hừ một tiếng: “Đã lâu như vậy, nói không chừng thi thể cũng đã bị hủy!”
“Sư thúc…”
Lưu Nhạn Nhi tiếp tục khuyên nhủ: “Hôm qua, Sư thúc không phải đã nói, theo tính toán trong môn phái chắc đã phái người tới rồi? Kiên trì, chúng ta sắp có thể thoát khốn.”
“Ai…” Tửu Cửu bèn đưa hai tay lên vân vê tóc dài. “Ba tên kia cũng không rõ sống chết thế nào! Lý Trường Thọ nếu có mệnh hệ gì, ta làm sao bàn giao với sư phụ của hắn đây. Hai cái bảo bối kia nếu như chết yểu, một trăm năm tiền thưởng của ta đều đi tong rồi.”
Sắc mặt Lưu Nhạn Nhi đen như mực, dù biết Tửu sư thúc hơi khẩu xà tâm phật, đáy lòng rất lo lắng cho bọn hắn, nhưng nàng luôn cảm thấy Tửu sư thúc…
Đúng là càng để ý tiền thưởng của chính mình hơn…
Bên trong đại trận bỗng có một trận gió nhè nhẹ nổi lên, một tiếng thở dài ở bốn phương tám hướng vang vọng
Cùng với đó chính là một giọng nói già nua không có chút xíu tình cảm nào
“Tiểu Cửu, ngươi có biết tội của mình chưa?”
Tửu Cửu khiếp sợ run cầm cập, đôi bàn chân nhỏ bé rơi xuống đất, nhỏ giọng đáp: “Sư.. Sư phụ?”
Lưu Nhạn Nhi vừa giật mình vừa ngạc nhiên nói: “Vong Tình Thượng Nhân đích thân đến tìm chúng ta rồi hả?”
Sương mù xung quanh nhanh chóng tản đi. Tiên thức, linh thức của ba người cuối cùng thoát khỏi khốn trận, không còn trở ngại mở rộng ra bốn phương tám hướng…
Đúng lúc này, hai bóng người từ xa bay tới, rớt xuống trước mặt Tửu Cửu.
Đó là hai lão giả tóc bạc hoa râm, toàn thân mặc một bộ đồ đen, tu vi đều là Nguyên Tiên. Bây giờ, tất cả đều bị trọng thương hôn mê, trên cơ thể mỗi người có một vết lõm của chưởng ấn.
Vương Kỳ bên cạnh hưng phấn hét to “Tửu sư thúc, bọn họ! Chính là bọn họ tập kích ta và Nhạn nhi sư tỷ!”
Tửu Cử lập tức không chần chờ nữa, khụy gối quỳ trực tiếp trên mặt đất, trán đụng đất, lời nói đầy chản nản.
“Sư phụ! Đệ tử bị người tính kế, đánh mất liên hệ với ba tiểu bối tuổi trẻ. Đệ tử cam nguyện chịu mọi hình phạt, nhưng xin người nhanh tìm kiếm ba đệ tử này tung tích, nhìn xem có người còn sống hay không?”
Ngay lúc này, sương mù đi biến mất, mấy bóng người ở xa xa cũng hiện thân.
Tên đạo nhân dẫn đầu thân cao vỏn vẹn chỉ có mét rưỡi, thấy Tửu Cửu thật thà quỳ lạy như vậy. Gã tránh không khỏi có chút xấu hổ, nhịn không được cúi đầu ho khan, cười nói.
“Sư phụ ta không đến, là ta. Khục. Ngươi túc trí đa mưu lại anh tuấn tiêu sái… Ngũ sư huynh…”
“Ừm?”
Có sát khí!
Đạo nhân thấp bé kia lập tức run rẩy, muốn tiếp tục cứu vãn. Nơi xa tiểu sư muội mặc áo gai kia bỗng dậm chân, sát mặt đất bay vụt tới!
Nhanh như một vị thần cung bắn ra mũi tên, mang theo âm thanh vun vút!