Dịch: Hoa Ly Hi Dạ
Biên: Vì anh vô tình
Cũng chẳng biết tại sao, Giang Lâm Nhi còn đang cười nói bỗng nhiên bĩu môi, nói thầm ‘không thú vị’, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Lý Trường Thọ ở bên cạnh đúng lúc nắm bắt được chi tiết này, nghĩ tới trước đây mình từng suy nghĩ và luyện chế thất bại loại đan dược nào đó, trong lòng thầm nói "thật có lỗi" với tiểu sư tổ…
Hắn tu đạo cũng chưa được bao lâu, kinh nghiệm tích lũy ở phương diện sáng tạo ra một loại đan dược, thật sự rất ít…
Nói đi cũng phải nói lại, Ngao Ất giả trang thành nữ nhân có một lần, mà đã thu được một kẻ nhất kiến chung tình. Không thể không khen, chỉ số mị lực của y đúng là không tồi.
Nhưng đáng tiếc, đây chỉ có thể là nước chảy hữu ý mà lưu thủy vô tình.
Ngao Ất thân là thái tử của Long tộc, Luyện Khí sĩ của Tiệt giáo nên đối với chuyện này tất nhiên sẽ chỉ cười nhạt, lạnh lùng thốt ra câu: “Cút!”
Đoản kiếm thoát khỏi vỏ rồi lại trở về, phát ra một tiếng kiếm minh. Kha Nhạc Nhi y đứng dậy, nhảy xuống biển …
Bốn gã thị vệ Long tộc cũng theo sau để bảo hộ.
Mà bà lão đạo nhân giấy của Lý Trường Thọ cau mày nhìn về phía tên thanh niên Luyện Khí sĩ Thiên Tiên Cảnh kia, truyền âm nói: “Vị đạo hữu này, tiểu chủ nhân nhà ta không phải là nữ tử bình thường. Nếu như ngươi có ý gì, vậy hãy cẩn thận tính mạng.”
Rút cuộc, hắn cũng không thể thật sự hãm hại nhị giáo chủ nhà mình.
Ngay sau đó, bà lão đạo nhân giấy quay người rời đi, cũng không quên truyền âm căn dặn Giang Lâm Nhi vài câu.
Theo kế hoạch, đạo nhân giấy Lý Trường Thọ cùng với Ngao Ất, bốn vị cao thủ Long tộc rời khỏi nơi này, sau đó nhanh chóng biến mất ở giữa biển rộng mênh mông.
Ngao Ất cũng không thể ở bên ngoài quá lâu, tránh cho cao thủ Tây Phương giáo chú ý.
Giang Lâm Nhi hòa vào trong biển người, đi về phía nội thành.
Nàng vừa định đi, đột nhiên nghe được một tiếng lẩm bẩm ở ngoài bờ biển, chính là người vừa rồi cuống cuồng hô tên ‘Kha Nhạc Nhi’, còn cố hỏi vị Nhân Tộc Luyện Khí sĩ trẻ tuổi kia tên gì…
Người này lẩm bẩm:
“Một nữ tử hiếm thấy như vậy, hoàn toàn khác biệt với các nữ tử tầm thường khác. Chỉ một cái liếc mắt của nàng, cũng có thể khiến cho người khác lưu luyến không rời.
Kha Nhạc Nhi…
Nhạc Nhi… Nhạc Nhạc…”
Chân Giang Lâm Nhi hơi lảo đảo, suýt chút nữa đã quay lại chém người này!
Nói chuyện chính sự.
Dưới biển, bốn huynh đệ Long Nhất bảo hộ cho Ngao Ất và đạo nhân giấy Lý Trường Thọ, vội vàng chạy tới nơi khác cách đây mấy vạn dặm.
Lý Trường Thọ dặn dò Ngao Ất vài câu, để Ngao Ất quay về nói với Khương Tư Nhi. Sau đó để Khương Tư Nhi an bài một ít chuyện xưa của Kha Nhạc Nhi, như vậy sẽ không bị người khác phát hiện ra sơ hở…
Bốn vị thị vệ luôn luôn theo sát Long Vương, giờ phút này đều chuyên tâm đề phòng, liên tục thi triển độn pháp, đưa Ngao Ất bay nhanh về phía Đông Hải Long Cung.
Dường như nếu bọn họ đi chậm một chút, phía sau liền xuất hiện đệ tử của Thánh Nhân Tây Phương giáo vậy.
Cũng chẳng còn cách nào, sau khi nghe vị Hải Thần này dặn dò, không hiểu sao họ lại có chút khẩn trương.
Tuy bọn họ chỉ tiếp xúc trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, còn cùng đối phương giải quyết một ít chuyện nhỏ. Nhưng giờ phút này sự tín nhiệm của bốn vị thị vệ Long tộc dành cho Lý Trường Thọ, đã không còn đơn giản chỉ là ‘phụng lệnh Long Vương’.
Bọn họ cũng cảm nhận được, khi vị Hải Thần này làm việc, quả thật còn thận trọng, chu toàn hơn so với các vị cao thủ của Nhân tộc rất nhiều…
Không, chưa nói gì tới Nhân tộc, coi như Long tộc cũng chẳng có mấy người có thể làm việc thận trọng, chu toàn đến mức này!
Sau khi tách ra khỏi đám người Ngao Ất, Lý Trường Thọ mang bà lão đạo nhân giấy đốt thành tro tàn, đổi thành một đạo nhân giấy khác với diện mạo của Hải Thần.
Hắn lục soát một hồi ở chỗ sâu của Đông Hải, xác định không có ai lần theo dấu vết của Kha Nhạc Nhi, liền đi đến đảo hoang mà Giang Lâm Nhi hẹn gặp mặt.
Đến đảo hoang, hắn thi triển thuật hóa hình, núp ở trong khe đá.
Lý Trường Thọ bắt đầu suy diễn, xem Tây Phương giáo bên kia sẽ có phản ứng gì về chuyện lần này…
Đây chính là một kế nhỏ.
Hải tộc trong biển cũng bị liên lụy đến sự việc của Long tộc, lần này Tây Phương giáo vận dụng thủ đoạn càng ngày càng nhiều.
Thật ra điều làm Lý Trường Thọ lo nhất, là Tây Phương giáo đã lỡ phóng lao thì đành phải theo lao.
Những đệ tử Thánh Nhân chịu trách nhiệm "Thuần Long" đã đầu tư quá nhiều tài nguyên, cuối cùng lại thúc đẩy Long tộc lên Thiên đình. Bọn họ chắc chắn thẹn quá hoá giận, nói không chừng sẽ làm lớn chuyện, nếu như không cách nào giải quyết, sẽ kinh động đến Nhị Thánh của Tây Phương giáo.
Từ ‘Độ’ này, quả thực rất khó nắm chắc, đối với Lý Trường Thọ mà nói, đây cũng là một sự khiêu chiến không hề nhỏ.
Chuyện hôm nay, đúng là có chút kỳ diệu.
Ngẫm lại thì, dù sao đây cũng là thiện nhân do Khương Tư Nhi dùng Tiền Thế Lệ kết xuống.
Khương Tư Nhi tặng cho Linh Nga viên bảo ngọc Tiền Thế Lệ của Giao Nhân tộc, đây chính là nhân. Sau đó, Linh Nga lại tặng nó cho tiểu sư tổ, lúc ấy đang chạy về Hồng Hoang thì giữa đường gặp được Ngao Ất đang giả mạo…
Mỗi một việc, đều có định số;
Tiền căn hậu quả, huyền ảo tự nhiên.
Lý Trường Thọ chỉ có thể thầm than kỳ diệu, trong lòng thoáng có chút cảm giác…
‘Chậm đã!’
Lý Trường Thọ cảm nhận được đạo tâm của mình hơi chấn động, lập tức hô ngừng.
Bản thể còn ngồi ở trên mặt đất mở mắt ra, ngưng thành một thanh kiếm màu xanh nhạt, thi triển trảm đạo pháp chém lên trán mình.
Liền nghe hai tiếng ‘ba’ ‘ba’ nhẹ vang lên, tiên quang xung quanh người Lý Trường Thọ phun trào, hoa sen bay loạn, miễn cưỡng giảm xuống một tiểu cảnh giới nhưng đạo cơ lại hoàn mỹ hơn vài phần.
Tiếp đó, Lý Trường Thọ tiếp tục cảm nhận về giác ngộ lúc trước.
[Phải thúc đẩy chuyện của sư tổ và Vong Tình thượng nhân nhanh hơn một chút.
Nếu như có thể nhờ sư tổ chỉ dẫn thêm chút cho những chỗ Vong Tình thượng nhân chưa ngộ ra thì có khi Vong Tình thượng nhân sẽ đạt đến Thiên Tiên đỉnh phong đại viên mãn... ]
Tuy Lý Trường Thọ vẫn áp chế được cảnh giới của bản thân nhưng "Kim Tiên kiếp tham khảo" đến càng sớm càng tốt...
Như vậy, hắn sẽ có thể chuẩn bị càng nhiều, nên củng cố đạo cơ của mình củng cố tốt nhất ở trình độ nào.
Nếu trong tình huống bản thân mình chuẩn bị đầy đủ thì cũng phải cân nhắc sau Kim Tiên kiếp liệu có thể phi thăng hay không...
Không có tiên thiên chí bảo nào hộ thân, lúc này công đức kim thân cũng chỉ mới ngưng tụ lớn cỡ mấy ngón tay, tất nhiên tu vi cảnh giới càng cao càng an toàn.
Nửa ngày sau;
Giang Lâm Nhi nhanh chóng theo dòng biển độn đến dưới hoang đảo, thuận lợi gặp mặt Lý Trường Thọ.
Lúc này, Lý Trường Thọ đã an bài xong sự kiện quan hệ đến "Giả Long thái tử", Long tộc bên kia cũng đã bắt đầu mươn việc này "Lăng xê" khắp nơi.
Tạo nhân duyên của Ngao Ất và Khương Tư Nhi thành nhiều phiên bản chuyện xưa lãng mạn, nhờ vào đó ổn định lòng người của Hải tộc trong bốn biển.
Người bạn tốt Kha Nhạc Nhi này, Khương Tư Nhi tự nhiên sẽ nhận;
Tiểu công chúa là một người thông tuệ, Ngao Ất lại tùy thời đều có thể hỏi ý kiến của Lý Trường Thọ, nên kế tiếp cũng sẽ không xảy ra sai lầm gì.
Dưới biển, Lý Trường Thọ nhìn vị tiểu sư tổ trước mặt đã trang điểm, khôi phục giáp trụ, mũ rộng vành này, cười nói:
"Để ta đưa đạo hữu tới sơn môn của Độ Tiên môn đi.
Lần này đưa đạo hữu ra ngoài mạo hiểm đã làm đạo hữu khó xử, nếu trên đường trở về đạo hữu xảy ra chuyện gì, thì sẽ không thể bàn giao lại với Trường Thọ tiểu hữu được."
Lập tức sắc mặt Giang Lâm Nhi có chút cổ quái, lơ đãng nói câu:
"Cần gì diễn trò nữa? Nơi này không có người ngoài."
Lý Trường Thọ lộ ra biểu tình khó hiểu, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, có khả năng mình đã để lộ sơ hở. Hắn tiếp tục bình tĩnh nói:
"Đạo hữu nói vậy là sao? Hẳn là còn chưa thoát khỏi màn biểu diễn vừa rồi?"
"Huh?"
Giang Lâm Nhi khẽ nhướn hàng lông mày nhỏ nhắn, cũng không nhìn ra sơ hở gì, lập tức cười nói: "Đạo hữu chớ trách, ta tưởng rằng đạo hữu là tiểu đồ tôn thần bí của ta.
Nếu đạo hữu muốn đưa ta về thì chúng ta cùng nhau lên đường đi, cưỡi mây hay thế nào?"
"Dùng thủy độn, vẫn nên ẩn nấp thì hơn."
Lý Trường Thọ phe phẩy phất trần, một đám bọt khí lao tới bao bọc hai người, cuốn theo dòng nước.
Đoạn đường này, Giang Lâm Nhi khiến cho Lý Trường Thọ rất căng thẳng...
Mà Lý Trường Thọ vì phòng ngừa bị lộ, dùng thủy độn đi cũng không nhanh.
Giang Lâm Nhi đầu tiên là chủ động cùng Lý
Trường Thọ trò chuyện, thỉnh thoảng cũng sẽ thiết hạ cạm bẫy trong lời nói, muốn thừa dịp Lý Trường Thọ không để ý, moi ra tin tức có giá trị.
Nhưng mà, Lý Trường Thọ không chỉ không theo lẽ thường, ngược lại dần dần nắm giữ tiết tấu của cuộc trò chuyện, lặp đi lặp lại một số chi tiết.
Sau hai ngày, trước sơn môn của Độ Tiên môn, lúc Lý Trường Thọ cùng Giang Lâm Nhi cáo biệt, Giang Lâm Nhi cơ bản đã tin tưởng——
Hải thần Nam Hải cùng tiểu đồ tôn của nàng, cũng không có quá nhiều quan hệ, chẳng qua là bởi vì Nhị Thái tử Ngao Ất, nên cả hai mới có chút tiếp xúc với nhau.
Thậm chí, Giang Lâm Nhi còn cảm thấy, Hải thần Nam Hải thật ra là một cao nhân tiền bối không tệ...
Có điều quá mức thần bí;
Tu vi thật sự, đạo hiệu của bản thân là gì, hoàn toàn không chịu lộ ra.
"Loại người này, cũng khiến cho người ta rất an tâm, so với tên gia hỏa vừa tới liền đối xử với người khác từ tâm can, cảm giác thoải mái hơn."
Giang Lâm Nhi nhẹ nhàng thở phào một cái, thư giãn gân cốt, ngự không bay về phía sơn môn Độ Tiên môn.
Mặc dù có chút khó khăn trắc trở nhưng cuối cùng cũng đã thuận lợi trở về.
Hừ, lần này trở về, mới không phải là vì Tiền Thế Lệ gì đó!
Chỉ là bởi vì tưởng niệm hai cái đồ tôn đáng yêu của mình và Tiểu Cửu, lúc này mới gấp rút trở về!
Một lát sau, bên trên Tiểu Quỳnh phong.
"Linh Nga, Trường Thọ! Sư tổ đại nhân của các ngươi đã về rồi đây!"
Ở trong phòng bài bạc, Tửu Cửu vừa bưng rượu lên uống một ngụm, trong nháy mắt liền phun ra một mảng hơi nước, gương mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt, đến đoản sam cũng run rẩy.
Linh Nga ở một bên nháy mắt mấy cái;
Gọi sư tổ trở về, vụ dùng Tiền Thế Lệ để tấn công Vong Tình thượng nhân, tất nhiên không có khả năng nói cho đệ tử của Vong Tình thượng nhân rồi.
Nhân tiện, xem tiểu sư thúc bị sư tổ trêu cợt, cũng là một chuyện thú vị...
"Ma đầu sư thúc kia! Tại sao trở về lại không nói trước!"
Tửu Cửu vội vàng chạy vọt ra ngoài, gọi ra hồ lô lớn, không đợi hồ lô biến lớn đã trực tiếp ôm lấy rồi ngự không mà bay!
Nhưng mà, Tửu Cửu vừa bay lên liền bị một bóng người xinh đẹp từ sau ôm lấy, trong nháy mắt bắt được, đập xuống bên hồ của Tiểu Quỳnh phong!
"Ha ha ha, vừa trở về liền thu được phúc khí!
Nhanh, Tiểu Cửu mau để cho sư thúc cọ cọ!"
"Sư phụ cứu mạng a!"
"Sư phụ ngươi dám quản ta?"
Tửu Cửu lên tiếng hô to: "Tiểu Trường Thọ cứu mạng a!"
"Ha ha ha, coi như ngươi kêu rách cổ họng thì cũng không ai cứu ngươi! Ha ha ha! Bên trong Tiểu Quỳnh phong ta là lớn nhất!
À, bối phận lớn nhất!"
Tiếng cười to cực kì càn rỡ khuấy động khắp mặt hồ.
Tề Nguyên lão đạo bỗng bừng tỉnh, định vội vàng chạy ra hành lễ, nhưng mới ra đến cửa đình liền nghe thấy tiếng đùa giỡn bên ngoài.
Thế rồi, Tề Nguyên lão đạo quay về ngồi trên bồ đoàn, không nên đi ra quấy rầy hào hứng của sư phụ...
Không lâu sau, Linh Nga và Hùng Linh Lỵ cùng chạy đến.
Hùng Linh Lỵ đã quen với Tửu Cửu, giờ phút này quả quyết đứng dậy, hô to một tiếng:
"Buông sư muội ta ra!"
Nàng thấy Tửu Cửu chật vật không chịu nổi liền xông lên, mở ra huyết mạch thần thông, vung bàn tay to bằng quạt hương bồ lên. Nhanh như chớp, một bàn tay đập nữ tử lạ lẫm gầy lùn này bay ra ngoài!
Hùng Linh Lỵ đoạt lại Tửu Cửu quần áo không chỉnh tề, cả người như tòa thiết tháp bảo hộ ở đằng trước, nói câu:
"Không được khi dễ sư tỷ!
Có chuyện gì cứ tìm ta!"
Giang Lâm Nhi bị đánh bay mấy trăm trượng, khiến trên mặt hồ gợn sóng, trong miệng không ngừng gọi ai nha ai nha, rồi rơi vào hồ nước, không chịu được ngửa đầu phun ra một búng máu.
Mặt củaLinh Nga biến sắc, vội vàng bay qua.
Tửu Cửu cảm động đến rơi lệ, ôm đùi Hùng Linh Lỵ, thút thít một hồi.
Chờ Tề Nguyên lão đạo hô "Sư phụ ——", phóng tới bên hồ, Hùng Linh Lỵ nháy mắt mấy cái, bóp ngón tay tính toán.
Hải thần sư phụ của sư phụ...
Ồ, lại gây họa!
...
Một lát sau, Lý Trường Thọ cưỡi mây chậm rãi chạy đến vị trí của đan phòng, thông qua tiên thức thấy được một màn cảnh tượng kỳ quái.
Sư phụ lão nhân gia ông ấy đứng ở một bên nhà cỏ, cái này không cần chú ý nhiều.
Tửu Cửu bọc lấy chăn ngồi trước cửa căn nhà tranh của Linh Nga, run lẩy bẩy. Linh Nga bưng nước trà, đang từ chỗ bếp lò ở bên hồ đi tới phía trước căn nhà tranh.
Hùng Linh Lỵ ngồi xếp bằng trên mặt đất ở phía trước nhà tranh, thỉnh thoảng vò đầu cười.
Mà bên người Hùng Linh Lỵ, một thân ảnh trên nhảy dưới tránh, hết đâm bên này lại sờ bên kia, liên tục sợ hãi thán phục.
"Ôi trời, ngươi làm thế nào luyện được thân thể này vậy?
Thiên phú này cũng quá dị bẩm đi?
Ta đường đường là Thiên Tiên, lại mặc sáu cái pháp bảo phòng ngự trên người, bị một bàn tay của ngươi chụp đến thổ huyết a! Nguyên thần đạo tu vi của ngươi lại còn xa không thành tiên!
Oa, thật là lợi hại, thượng cổ Vu tộc trong truyền thuyết cũng không hơn gì thế này đi.
Ngươi có muốn theo ta ra ngoài không? Ở đây buồn bực, chẳng phải là lãng phí của trời, ngươi cầm một thần binh nặng mấy ngàn cân, chắc chắn có thể hoành tảo thiên quân!
Oa, cơ ngực này... Ài, cũng không cứng như trong dự liệu, mọi ngày bình thường ngươi luyện tập còn chưa đủ...
Không đúng, ngươi là nữ tử!"
Hùng Linh Lỵ đầu tiên là nghiêng người, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ sờ lên áo;
Ngay sau đó, khuôn mặt đáng yêu kia tái nhợt, đỏ ửng lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được lan lên trán, tiếp đó còn toát ra một cỗ nhiệt khí.
"A —— sư thúc đáng ghét!"
"Sư tổ mau lui lại!"
Lý Trường Thọ hô to một tiếng, Hùng Linh Lỵ mang theo xấu hổ, e sợ, vươn một bàn tay ra chụp tới!
Bàn tay lớn như quạt hương bồ kia ẩn chứa một cỗ huyết quang, nhanh như chớp đánh tới bên cạnh, đập vào đầu vai Giang Lâm Nhi!
Hình ảnh tựa hồ tuy chậm mà nhanh...
Bởi vì hai người cách quá gần, Giang Lâm Nhi ban đầu cũng sửng sốt, chỉ kịp cúi đầu xuống, trơ mắt nhìn cái tát kia chụp tới trên người, thân thể tùy theo biến hóa!
Giang Lâm Nhi còn chưa cảm giác được lực đạo bộc phát, bên tai đã xuất hiện tiếng gió ‘hô hô’...
Một chưởng này, Giang Lâm Nhi trực tiếp lưu lại hai lỗ thủng hình người ở trên vách tường nhà tranh của Tề Nguyên, đụng gãy mười mấy cây đại thụ, cuối cùng nằm sâu bên trong rừng núi.
Há miệng, ngẩng đầu, một hơi phun máu tươi ra như suối...
Nàng nhìn lên bầu trời, cũng mặc kệ thương thế trên người, khóe mắt đọng lại một giọt nước mắt chậm rãi trượt xuống...
"Bi thương, lớn như vậy."