Hai người khác nghe thấy lão giả nói vậy, chuẩn bị tung ra chiêu thức át chủ bài.
Ngay sau đó trong tay bọn họ xuất hiện một lá bùa.
Dương Bách Xuyên nhìn ra được, phù chú trong tay ba người bọn họ chính là phù chú được chính tay cấp bậc Nguyên Anh luyện chế, nói thầm: “Có nên cứu người phụ nữ này không? Cô ta không chống lại được phù chú của ba người này.”
Trong lòng vừa nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên nghe thấy âm thanh hét lớn của người phụ nữ kia: “Bà đây liều mạng với bọn mày.” Dứt lời, chỉ nghe người phụ nữ nói: “Thiên Địa m Dương, Điên Đảo Càn Khôn.”
Dương Bách Xuyên nghe thấy câu này, trong lòng chấn động mạnh, anh quá quen thuộc câu pháp chú này, quá có ấn tượng.
Advertisement
Ngay lập tức sắc mặt của Dương Bách Xuyên biến đổi, tuôn ra câu chửi tục: “ĐM, bạn học Ngụy công công.”
Mới đầu Dương Bách Xuyên không nhận ra được người phụ nữ giữa sân là Ngụy công công, bởi vì khác biệt quá lớn.
Chỉ đến khi câu pháp chú ‘Thiên Địa m Dương, Điên Đảo Càn Khôn tuôn ra, anh mới xác định đó là Ngụy Nhân.
Bởi vì câu pháp chú này là do anh truyền thụ lại chi Ngụy Nhân, là truyền thừa của sư phụ, có một không hai trên Địa Cầu, năm đó anh còn nói đó là Quỳ Hoa Bảo Điển bản tu chân.
Nghĩ lại âm thanh bén nhọn lúc trước, còn không phải là âm thanh của Ngụy Nhân sao?
Lúc này Ngụy Nhân và ba Kim Đan đều liều mạng, nhưng Dương Bách Xuyên lại rất rõ phù chú trong tay ba tên Kim Đan có uy lực như thế nào, mặc dù《 m Dương Công》đặc thù nhưng lại không ngăn cản được phù chú trong tay ba người kia.
Dương Bách Xuyên thầm than quá nguy hiểm, nếu hôm nay không đuổi theo thanh niên kia đến đây, lúc này Ngụy Nhân sẽ gặp nguy hiểm.
Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay lên, ngay lập tức chân khí cường đại bùng nổ, lan ra giữa sân.
Ngay sau đó uy lực của ba phù chú, bao gồm pháp thuật Ngụy Nhân thi triền, đồng thời bị Dương Bách Xuyên phất tay hóa giải.
Lúc này, bốn người mới phát hiện không biết từ lúc nào, giữa sân xuất hiện một thanh niên đầu bạc.
“A, ngươi… Ngươi ngươi…” Thanh niên bị Dương Bách Xuyên đuổi theo không nghĩ đến Dương Bách Xuyên có thể tìm tới, lại còn xuất hiện không tiếng động, ngay lập tức mở to hai mắt nhìn, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Hai vị sư huynh của thanh niên nhìn thấy Dương Bách Xuyên, sắc mặt cũng thay đổi, bọn họ không nhìn ra được cảnh giới của Dương Bách Xuyên, nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở cường đại tản ra trên người Dương Bách Xuyên.
Hơn nữa người này có thể hóa giải công kích của bọn họ chỉ với một cái phất tay, thực lực cỡ này đã vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.
Ba người trắng bệch mặt.
“Nhóc Xuyên…?” Lúc này người phụ nữ mặc áo đỏ ngạc nhiên hét chói tay, âm thanh bén nhọn đâm thủng màng tai.
Nói xong, cô ta hoặc nói cách khác anh ta chải gọn đầu tóc hỗn loạn, lộ ra một khuôn mặt yêu dị, đẹp không gì sánh được.
Lúc này trong lòng Dương Bách Xuyên có chút phức tạp, cũng có vài phần xấu hổ: “Cuối cùng Ngụy Nhân cũng đi lên con đường này.”
Lúc trước Ngụy
Nhân nói muốn đi Thái Lan, Dương Bách Xuyên mới truyền thụ công pháp《 m Dương Công》cho Ngụy Nhân.
Hiện tại xem ra, Ngụy Nhân đã thành công đi lên con đường này.
Làm bạn học, thật ra trong lòng Dương Bách Xuyên rất mâu thuẫn với lựa chọn của Ngụy Nhân, đàn ông không thích làm lại thích làm thái giám.
Nhưng nghĩ lại, điều này cũng không khó đoán, từ nhỏ Ngụy Nhân lớn lên sinh hoạt với môi trường toàn là phụ nữ, đại học Ngụy Nhân là đàn ông, mỗi ngày lại đi với các bạn nữ, rất ít chơi với các bạn nam, bởi vì mọi người ghét bỏ anh ta ẻo lả.
Lúc ở trường học, gần như tất cả các bạn nam trong khối đều hâm mộ Ngụy Nhân, bởi vì Ngụy Nhân là bạn thân của tất cả các bạn nữ trong khối.
Chỉ có Dương Bách Xuyên coi như là một người bạn nam duy nhất trong thời sinh viên của Ngụy Nhân, nguyên nhân kết duyên là do đan Trú Nhân của Dương Bách Xuyên, chung quy cũng vì Ngụy Nhân yêu cái đẹp nên mới làm bạn với anh.
Lúc ở Cảng Đảo, Ngụy Nhân là người đại diện của chị Mai, vì chị Mai mất tích, Ngụy Nương thất nghiệp nên mới dẫn đến việc Ngụy Nhân muốn đi Thái Lan.
Cuối cùng Dương Bách Xuyên tặng m Dương Công cho Ngụy Nhân.
Vì vậy hôm nay gặp lại, Dương Bách Xuyên nhìn thấy Ngụy Nhân, trong lòng có chút xấu hổ và tội ác.
Trong suy nghĩ của Dương Bách Xuyên, Ngụy Nhân hôm nay đã biến thành một người phụ nữ hoàn toàn là có một phần công lao của anh.
Đứng ở lập trường một người đàn ông, Dương Bách Xuyên cảm giác rất xin lỗi anh ta khi Ngụy Nhân biến thành phụ nữ.
Nhưng Ngụy Nhân lại không biết Dương Bách Xuyên nghĩ nhiều như vậy, sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, vui mừng hét chói tai.
Trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên thấy được sức sống tinh thần từ trong mắt của Ngụy Nhân, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm: “Có lẽ làm phụ nữ là điều Ngụy Nhân muốn.”
Dương Bách Xuyên mỉm cười nhìn Ngụy Nhân: “Bạn học cũ, đã lâu không gặp.”
Ngụy Nhân hét xong, mở hai tay hướng về phía Dương Bách Xuyên, nhìn dáng vẻ muốn đến ôm một cái.
Dương Bách Xuyên lắc người tránh né Ngụy Nhân, anh không thích bị Ngụy Nhân ôm, mặc dù hiện tại Ngụy Nhân đã trở thành một người phụ nữ, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn không thể tiếp thu.