Dương Bách Xuyên biết đây là lực lượng thần hồn thuần túy, không thể coi thường, há mồm nói: “Nguyên Thần Xuất Khiếu, Phong Vân Trảm ~”
Đây là đòn tấn công thần hồn mới của Dương Bách Xuyên, cũng là thần thông Nguyên Thần sau khi tu luyện Kinh Nguyên Thần đến đỉnh. Vốn dĩ Kinh Nguyên Thần có chín tầng, tăng lên một tầng đều sẽ ra một loại thần thông Nguyên Thần mới.
Đặc biệt điều làm Dương Bách Xuyên vui sướng nhất là bất cứ thần thông thần hồn nào đều có thể thi triển m Dương Nhị Thần Xuất Khiếu, lúc đó uy lực sẽ càng thêm cường đại, có thể hóa thành bất cứ đòn tấn công thần hồn mình muốn.
Phong Vân Trảm là công kích thần hồn Dương Bách Xuyên sắp lĩnh ngộ được, chỉ cần cho anh thêm chút thời gian, anh có thể tự nghĩ ra càng nhiều công kích thần hồn khác.
Advertisement
Trọng điểm là công kích thần hồn còn có thể kết hợp với chân khí, sau khi thần hồn và chân khí dung hợp, uy lực tăng gấp bội.
Nhưng đối phó với hồn Ngọa Ngưu, dùng lực lượng thần hồn thuần túy sẽ thích hợp hơn, cho thêm chân khí chưa chắc có tác dụng, khi đối phí với người tu chân hoặc chân thân thì dung hợp chân khí và lực lượng thần hồn sẽ có tác dụng hơn.
Dương Bách Xuyên chắp tay trước ngực, thần hồn m Dương giao nhau, đột nhiên chém xuống hồn Ngọa Ngưu.
Advertisement
Ngay lập tức một lưỡi dao gió lao đi như tia chớp, dưới một kích Phong Vân của Dương Bách Xuyên, sóng âm của Ngọa Ngưu đã tiêu tán trong nháy mắt.
Lần này trong lòng Dương Bách Xuyên rất vui vẻ, đây cũng là lần đầu tiên anh thi triển Phong Vân Trảm, không nghĩ đến uy lực sẽ mạnh như vậy.
Sau khi Hồn Ngọa Ngưu nhìn thấy một đòn của Dương Bách Xuyên đánh tan công kích của nó, ngẩng đầu kêu một tiếng rồi đứng dậy.
“Grào ~”
Hồn Ngọa Ngưu ngửa đầu lên trời thét dài, giống như bị Dương Bách Xuyên chọc giận, nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, sau đó nói ngôn ngữ nhân loại: “Đám nhân loại các ngươi không tồi, nhưng ở trước mặt bổn vương còn kém xa, muốn phá trống trận, tiếp được ba đòn tấn công thần hồn của bổn vương, ta sẽ làm ngươi đi vào.”
Dương Bách Xuyên nghe thấy hồn Ngọa Ngưu nói ngôn ngữ con người, ban đầu còn tưởng là một yêu hồn không có trí tuệ, không nghĩ đến có thể nói ngôn ngữ con người, điều này chứng tỏ hồn Ngọa Ngưu này phụng mệnh đóng giữ.
Nheo mắt lại, Dương Bách Xuyên hỏi: “Ngươi là linh thú của Lữ Xuân Thu? Hay là của Thủy Hoàng đế?”
“Hừ, bọn họ tính cái rắm, dạng người nào có thể chỉ huy bổn vương? Tên kia, đừng vô nghĩa, muốn đi vào Thần Mộ Viên, tiếp được ba thần thông của bổn vương, bổn vương sẽ thả ngươi đi, nếu không đừng mơ, cửa cũng không có.: Hồn Ngọa Ngưu cao ngạo nói.
Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng: “Đòn thứ nhất của ngươi còn không phải bị ra nhẹ nhàng hóa giải, kiêu ngạo như vậy làm gì? Còn không phải là ba đòn thần thông sao, đến đây đi.”
“Ha ha ha ~” Hồn Ngọa Ngưu nghe vậy điên cuồng cười, sau nửa ngày, nghiền ngẫm nói với Dương Bách Xuyên: “Thằng nhóc chưa trải việc đời, lúc trước chỉ là hơi thở của bổn vương mà thôi, thật sự cho rằng cảnh giới Xuất Khiếu của ngươi là vô địch?
Nếu không phải bổn vương
có sứ mệnh, chỉ có thể giữ cửa, không được giết người lung tung, một giây có thể giết ngươi trăm lần. Nói thật cho ngươi biết, uy lực thần thông của bổn vương sẽ hạ xuống ngang bằng với cảnh giới thực lực của ngươi, sẽ không làm khó ngươi.
Tên nhóc Lữ Xuân Thu kia mạnh hơn ngươi gấp trăm lần, ở trước mặt bổn vương cũng không dám không biết trời cao đất dày như ngươi, ít nói nhảm, đến đi, để bổn vương nhìn xem ngươi có mấy cân lượng.”
Nghe hồn Ngọa Ngưu nói, trong lòng của Dương Bách Xuyên sóng cuộn biển gầm, anh cố ý nói như vậy chính là để thử hồn Ngọa Ngưu.
Hiện tại xem ra, hồn Ngọa Ngưu này còn cường đại hơn suy nghĩ của mình rất nhiều, nhưng cũng may nó nói sẽ dùng cảnh giới ngang nhau để tấn công, chỉ cần có thể đỡ được ba chiêu thần thông thì có thể đi vào.
“Tới thì tới, sợ ngươi không được.” Dương Bách Xuyên không chút khách khí bước lên một bước.
Lục Tuyết Hi lại lo lắng, nói: “Tiên sinh, nếu không từ bỏ đi.” Cô cũng cảm giác được hồn Ngọa Ngưu này sâu không lường được.
Chẳng qua, đoạn lời nói tiếp theo của hồn Ngọa Ngưu làm Dương Bách Xuyên và Lục Tuyết Hi trợn tròn mắt, biết vì sao sẽ có nhiều người muốn tìm kiếm Thần Mộ Viên đến vậy.
Hồn Ngọa Ngưu cười đùa: "Lẽ nào các ngươi không muốn sở hữu đàn Phục Hi, kiếm Hiên Viêm, đá Nữ Oa sao?"
Nghe vậy Dương Bách Xuyên thoáng sửng sốt, liếc nhìn Lục Tuyết Hi.
Hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên Lục Tuyết Hi nghe thấy, cô ta mờ mịt lắc đầu.
Hồn Ngọa Ngưu kinh ngạc nói: "Các ngươi cũng không biết bên trong Thần Mộ Viên có gì sao?"
"Có cái gì?" Dương Bách Xuyên gặng hỏi.
"Hì hì, bản vương chỉ có thể nói cho các ngươi biết ngoài đàn Phục Hi, kiếm Hiên Viên và đá Nữ Oa ra, bên trong Thần Mộ Viên còn có chí bảo mà tu sĩ thế gian khao khát." Hồn Ngọa Ngưu đắc ý nói.
Dương Bách Xuyên thử thăm dò: "Là linh bảo hả?"
"Linh bảo là cái thá gì, thằng nhóc ngươi quá coi thường đồ vật trong Thần Mộ Viên rồi đó. Được rồi, muốn vào thì tiếp chiêu, không muốn vào thì đừng lãng phí thời gian của bản vương." Hồn Ngọa Ngưu mất kiên nhẫn.
Dương Bách Xuyên cực sốc. Ở Tu Chân Giới, linh bảo cũng được coi là pháp khí người người mơ ước, vậy mà hồn Ngọa Ngưu lại nói chẳng là cái thá gì.