*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngay cả một tấm bia cũng có Kỳ Lân vượt xa tưởng tượng của anh, ai mà biết được bên trong Thần Mộ Viên thế nào.
Dương Bách Xuyên từ từ lùi về sau, kéo giãn khoảng cách với bia thần mộ.
Lúc này, Kỳ Lân trên bia thần mộ lại lên tiếng: "Vô số năm tháng trôi qua, không ngờ ngươi vẫn xuất thế. Lần trước chôn thần, lần này muốn chôn ai?"
Nghe Kỳ Lân trên bia thần mộ nói vậy, Dương Bách Xuyên im lặng đứng đó. Bây giờ anh vô cùng tò mò, cõi lòng cũng chấn động như dời sông lấp bể.
Advertisement
Câu nói của Kỳ Lân quá kinh khủng!
Lần trước chôn thần?
Lần này chôn ai?
Advertisement
Dương Bách Xuyên không biết đối tượng mà Kỳ Lân nói tới là anh hay là bình Càn Khôn trong cơ thể anh.
Lúc này Dương Bách Xuyên cũng muốn nghe xem bình Càn Khôn có nói chuyện hay không.
Rốt cuộc bình Càn Khôn là thứ gì, có lai lịch ra sao...
Thật sự là anh vô cùng tò mò.
Tiếc là... sau một lúc lâu vẫn không có gì xảy ra. Sau khi bình Càn Khôn cắn trả lại, dọa Kỳ Lân rút lui, nó im hơi lặng tiếng tựa như chưa từng xuất hiện.
Nếu không phải hư ảnh của Kỳ Lân trên bia thần mộ vẫn còn đó, thì Dương Bách Xuyên sẽ cho rằng đây nhất định là ảo giác.
Đồng thời anh cũng cảm thấy tiếc nuối vì bình Càn Khôn không nuốt chửng Kỳ Lân. Nếu nó nuốt chửng Kỳ Lân, nói không chừng bên trong bình Càn Khôn sẽ xảy ra biến hóa long trời lở đất, có lẽ sư phụ Vân Thiên Tà sẽ tỉnh lại.
Tiếc là trên đời này không có nếu như.
Kỳ Lân nói xong, bình Càn Khôn không có động tĩnh.
Mặc dù tiếc nuối, nhưng ít nhất Dương Bách Xuyên có thể khẳng định bình Càn Khôn chắc chắn có liên quan đến Kỳ Lân hoặc Thần Mộ Viên.
"Thôi vậy, thằng nhóc ngươi đi đi, Thần Mộ Viên không phải nơi ngươi có thể động vào. Có lẽ... vị kia tự có sắp xếp. Cố gắng tu luyện, tương lai sẽ có chỗ cho ngươi phát huy."
Trên bia thần mộ truyền ra câu nói của Kỳ Lân, sau đó hư ảnh Kỳ Lân biến mất dạng, ngay cả ký tự trên bia thần mộ cũng không thấy nữa.
Khi nhìn vào bia thần mộ chỉ là một tấm bia đá bình thường, không có gì thần bí.
Lần này Dương Bách Xuyên hiểu Kỳ Lân đang nói với mình. Cho dù nó không nói thì anh cũng chuẩn bị rời đi. Cmn đáng sợ quá!
Trong khoảnh
khắc vừa rồi, anh cảm thấy khi đối mặt với Kỳ Lân, chỉ cần đối phương động một ngón tay là mình sẽ hồn bay phách tán.
Ngay cả một sinh linh canh cửa Thần Mộ Viên cũng là Kỳ Lân có thực lực mạnh như vậy, thế thì bên trong Thần Mộ Viên còn có thứ gì nữa?
Dương Bách Xuyên không dám nghĩ tiếp.
Đi thì đi! Mặc kệ Thủy hoàng đế, Lữ Xuân Thu Lữ Bất Vi gì đó, dù đánh chết anh cũng không đến nơi này nữa.
Dương Bách Xuyên ôm lòng hoài nghi sâu sắc, rời đi không chút do dự.
Anh đã gặp sinh linh mạnh mẽ trên thế gian, trong lòng hạ quyết tâm phải cố gắng tu luyện chăm chỉ. Hôm nay, dưới áp lực của Kỳ Lân, anh cảm thấy mình còn chẳng xứng là một con kiến hôi.
Là một người tu chân theo tuổi thực lực tu vi ngút trời, đây là khát vọng cơ bản nhất. Dương Bách Xuyên thầm nghĩ một ngày nào đó mình cũng phải đi đây đi đó tu luyện đến đỉnh cao, vượt trên Kỳ Lân.
Sau khi ra ngoài từ thiên môn, Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi. Mặc dù anh không thể vào trong Thần Mộ Viên, cũng dám vào trong thăm dò, nhưng Thủy hoàng đế nói hoàng cung thành Đại Tần có một thông đạo Sơn Hải Giới, anh vẫn muốn đi nghiên cứu.
Dù sao sau này anh đi đi về về đều cần thông đạo Sơn Hải Giới. Tuy ở sa mạc có một cái, Lữ Xuân Thu cũng nói cho anh biết một cái. Thế nhưng vì an toàn của trái đất, anh bắt buộc phải phá hủy thông đạo ở sa mạc.
Còn thông đạo mà Lữ Xuân Thu nói cho anh, anh sẽ để lại cho đám Vương Tông Nhân. Chẳng may sau này xảy ra biến cố không về được thì phiền phức. Cho nên, nếu như thành Đại Tần thật sự có thông đạo Sơn Hải Giới thì quả là chuyện tốt với Dương Bách Xuyên, anh định đi xem thử.