*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng trong sơn động, dòng khí cường đại nứt vỡ lan ra.
Ngay lập tức Dương Bách Xuyên cảm thấy có một luồng gió mạnh tấn công sau lưng, vội vàng trở tay chém xuống, nhưng bị chậm nửa nhịp, bị một cái đuôi hung hăng đập mạnh vào sau lưng.
“Bịch ~”
“Phụt ~”
Dương Bách Xuyên đứng giữa không trung phun máu.
Nhưng cùng lúc đó, bên tai truyền đến tiếng kêu thê thảm: “Grào ~”
Khóe mắt liếc qua, nhìn thấy hồ yêu thu lại sáu cái đuôi, đứng run rẩy giữa không trung.
Lúc này Dương Bách Xuyên rơi xuống đất, bên tai truyền đến âm thanh của Trùng: “Chủ nhân, nhanh lên, ta không kiên trì được lâu.”
Advertisement
Trùng?
Dương Bách Xuyên sửng sốt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy không biết từ lúc nào Trùng bám vào trên đầu của hồ yêu, toàn thân Trùng lập lòe ánh sáng trắng, một cái đuôi của hồ yêu bám vào thân thể của Trùng, chân trước của trùng bám vào đầu của hồ yêu, một cái chân khác đứng vững trên đuôi của hồ yêu.
Lúc này không kịp nghĩ nhiều, Dương Bách Xuyên biết sau khi tiến hóa, chắc chắn Trùng sẽ có thần thông thiên phú gì đó mới có thể áp chế hồ yêu, nhưng nhìn qua cũng không bám được bao lâu. Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên cắn răng, vội vàng lao về phía hồ yêu.
Cũng không biết Trùng dùng thần thông gì, dù sao nhìn qua có vẻ lúc này hồ yêu không cử động được.
Lúc này còn không ra tay vậy chờ khi nào?
Dương Bách Xuyên phi thân qua, trực tiếp giơ kiếm chém về phía hồ yêu.
“Grào ~”
Hồ yêu giận dữ gầm lên, có lẽ một kiếm của Dương Bách Xuyên làm hồ yêu sốt ruột, bộc phát một chút tiềm năng. Vốn dĩ một kiếm của Dương Bách Xuyên mang theo lực lượng thần hồn cường đại và đâm thẳng về phía đầu của hồ yêu, nếu một kiếm này đâm trúng, Dương Bách Xuyên tin tưởng có thể làm hồ yêu hoàn toàn hồn phi phách tán.
Đáng tiếc sau khi hồ yêu gầm lên giận dữ, vặn vẹo một chút thân mình, tránh thoát thanh kiếm, nhưng… Dương Bách Xuyên vẫn thành công, hồ yêu coi như tránh được mùng một không tránh được mười lăm, mặc dù đầu không bị một kiếm của Dương Bách Xuyên đâm trúng, nhưng lại thành công đâm vào cổ của hồ yêu.
“Grào ~” Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong miệng hồ yêu.
Dương Bách Xuyên dùng hết toàn lực trong một kiếm này, chân khí và lực lượng thần hồn cộng thêm kiếm khí Huyền Hoàng trong kiếm Đồ Long hợp lại làm một, cùng nhau tấn công.
Mặc dù không đâm trúng đầu, nhưng bị đâm trúng cổ hồ yêu cũng không ổn.
Uy lực của một kiếm trực tiếp lay động hồ yêu, bay ngược ra ngoài.
“Ầm ~”
Trong tiếng kêu thảm thiết, hồ yêu va
chạm mạnh vào trên vách động.
“Grào grào grào ~”
Một kiếm không chém chết hồ yêu nhưng lại hoàn toàn chọc giận hắn ta, trong tiếng gầm rú, Dương Bách Xuyên nhìn thấy cả người của hồ yêu lóe lên kim quang, hơi thở tăng lên một mảng lớn.
Trong nháy mắt đánh bay Trùng bám trên đầu ra ngoài.
Ngay sau đó yêu hồ bay vụt đến như một mũi tên nhọn.
Lúc này Dương Bách Xuyên vô cùng khiếp sợ, vốn dĩ yêu hồn cường đại hơn hắn, bây giờ hơi thở lại tăng lên một mảng lớn, vậy còn đánh kiểu gì?
Thấy yêu hồ bay vụt đến, nếu xông đến trực tiếp hắn sẽ không thể ứng phó nổi.
Đúng lúc Dương Bách Xuyên đang hoảng loạn, đột nhiên âm thanh của Thiện Linh vang lên: “Chủ nhân, nhanh cắn nuốt bông sen, bông sen này chính là tinh linh thuần tịnh của thiên địa, có thể tăng lên tu vi của chủ nhân, nếu không sẽ không đánh lại yêu hồ.”
Đầu óc của Dương Bách Xuyên nổ tung, thầm mắng chính mình rối loạn không giữ được bình tĩnh, nếu không phải Thiện Linh nhắc nhở hắn cũng quên mất vụ này. Bây giờ một kiếm của hắn đánh bay yêu hồ, khoảng cách bông sen cũng hơn hai thước, vươn tay có thể với tới.
Trải qua sự nhắc nhở của Thiện Linh, ánh mắt của Dương Bách Xuyên sáng lên, không cần nghĩ ngợi trực tiếp nhổ bông sen lấp lánh kim quang kia, nhổ tận gốc, hoặc đã không làm, đã làm phải làm đến cùng, rút luôn củ sen linh khí ra khỏi nước linh tuyền, thu vào trong không gian hồ Càn Khôn, há miệng ra nuốt chửng bông sen vào miệng.
“Grào… A bổn vương giết ngươi.”
“Ầm ~”
Yêu hồ nhìn thấy Dương Bách Xuyên nuốt chửng bông sen, ăn trộm củ sen, phát ra tiếng gầm rung trời, cách mấy thước vung đuôi đánh mạnh vào trên người Dương Bách Xuyên, trực tiếp đánh bay Dương Bách Xuyên.
“Bịch ~”