*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một khắc nào đó, lão giả đột nhiên mở hai mắt, Tiền Bất Hoán thì không sao, còn Tiền Kim Ngôn tu vi thấp thì bị dọa đến cả người phát run.
Lão giả ngồi thiền này chính là thập Túc lão – Tiền Bất Nhẫn là một trong ba người đứng đầu của điện Mạo Hiểm, cũng là một cường giả Phân Thần cảnh.
“Có thể tra được chi tiết về tiểu tử kia không?” Tiền Bất Nhẫn không đầu không đuôi hỏi, trước mắt lại nhìn chằm chằm Tiền Kim Ngôn.
Tiền Kim Ngôn dưới áp lực mạnh mẽ của Tiền Bất Nhẫn càng lúc càng lo lắng, nghe thấy Tiền Bất Nhẫn hỏi vậy, ông ta biết là đang hỏi mình, hai ba lần tiếp xúc với cái tên Vô Diện kia đều là ông ta ra mặt tiếp xúc.
Advertisement
Tiền Kim Ngôn tiến lên một bước rồi nói: “Hồi bẩm Tôn lão... hoàn toàn không có thông tin về tiểu tử kia, thủ vệ giữ thành nói, trước đó lúc vào thành, trong tay tiểu tử kia có một khối tử kim Mạo Hiểm Lệnh, lúc đến chỗ ta tiếp nhận nhiệm vụ thì đăng ký tên là Vô Diện. Những thứ khác thì... Không có thông tin.” Tiền Kim Ngôn nơm nớp lo sợ nói.
“Tử Kim Mạo Hiểm Lệnh?” Tiền Bất Nhẫn ngồi thiền ở trên cao, giọng nói tuy nhỏ nhưng uy nghiêm vô cùng.
Tiền Kim Ngôn run rẩy nói: “Vâng... Vâng.”
“Toàn bộ điện Mạo Hiểm phát ra không tới ba mươi khối Tử Kim Mạo Hiểm Lệnh, xem ra người này có quan hệ với một số người của điện Mạo Hiểm, nhưng Mạo Hiểm Lệnh cũng không chứng tỏ được điều gì, bây giờ bản tổn chỉ muốn xác nhận đan dược có phải do hắn luyện chế không, hay là có người đứng sau hắn luyện chế, nhất định phải xác nhận cho bản tôn.”
Sau khi nói đến đây, Tiền Bất Nhẫn tiếp tục nói: “Sư đệ, đệ đi tìm số linh thạch và tiểu tử kia mang về cho ta, không được có sai sót, nếu như không mang được người sống trở về thì cứ giết, bản tôn cũng không hy vọng một người rất có thể là luyện đan sư cao cấp lại về phe của một số người. Đệ phải tự mình ra tay, nhớ kỹ đừng bại lộ thân phận, nếu lần này làm hỏng, bản tôn sẽ không tha cho đệ đâu, đi đi.”
Nghe vậy, cả người Tiền Bất Hoán phát run, lập tức khom người nói: “Sư huynh yên tâm, ta nhất định sẽ đưa tiểu tử kia và linh thạch trở về.”
Tuy rằng cùng là một vai vế, đều là Túc lão của điện Mạo Hiểm, nhưng Tiền Bất Nhẫn là cường giả Phân Thần cảnh, ở trước mặt Tiền Bất Nhẫn, Tiền Bất Hoán không dám có chút bất kính nào, so với Tiền Kim Ngôn cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
......
Sau khi đi dạo hơn nửa vòng ở vương thành Mạo Hiểm, Dương Bách Xuyên và Mạnh Trường Thanh cuối cùng cũng rời đi, đi thẳng ra ngoài thành.
Hai người xác định phía sau không có người đi theo, mà thật tình không biết Tiền Bất Hoán đã cằm sào chờ nước ở cửa thành từ lâu, chờ bọn họ ra khỏi thành.
Nhìn hai người rời đi, Tiền Bất Hoán dẫn theo thân vệ của cửu Túc lão điện Mạo Hiểm, mười gã cao thủ Xuất Khiếu cảnh theo sau mà đi, chuẩn bị rời xa vương thành Mạo Hiểm sẽ ra tay.
Vì che giấu thân phận, Tiền Bất Hoán đã cho mười tên thân vệ giả thành thổ phỉ,
bản thân ông ta thì mặc đồ đen bao trùm kín mít, giống như kiểu hành động này đã làm không ít lần nên quen việc dễ làm, sau khi xong việc thì đều là những tên thổ phỉ giấu mặt phải gánh vác trách nhiệm.
Dương Bách Xuyên và Mạnh Trường Thanh đi thẳng một mạch đến cồn cát chỗ bản tôn của hắn ẩn thân, cũng không phát hiện có ai theo dõi.
Bây giờ một vụ giao dịch đã được hoàn thành, cũng nên đến lúc trở về rồi.
Sau khi rút hết cấm chế của động cát, Dương Bách Xuyên đi vào Nguyên Thần trở về bản thể, thu lại con rối vô diện, nhìn Ngô Mặc Thu và nói: “Thu nhi, đi nhanh đi.”
“Tiên sinh, thật ra có chuyện gì thế.” Ngô Mặc Thu nhìn thấy sắc mặt Dương Bách Xuyên có chút lo lắng, cho rằng đã xảy ra chuyện gì.
“Vừa đi vừa nói đi, lần này tiên sinh ta đã làm một vụ làm ăn bán lớn, chỉ e là có người đang ghi thù.” Trong lúc nói chuyện, hai người đi ra khỏi động cát.
Bên ngoài, Mạnh Trường Thanh nhìn xung quanh cũng không phát hiện ra cái gì.
“Lão Mạnh, không có đuôi đúng không?” Dương Bách Xuyên thuận miệng hỏi.
“Có thể là không có, nhưng ta luôn cảm thấy trong lòng có chút bất an, môn chủ, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi, nơi này cách vương thành Mạo hiểm chỉ có mấy chục dặm, nếu như Tiền Bất Hoán muốn đuổi theo chúng ta rất dễ dàng.”
“Được, đúng là phải nhanh chóng rời đi, ta cũng cảm thấy không ổn lắm.” Dương Bách Xuyên gật đầu rồi nói.
Nhưng ngay lúc hắn vừa dứt lời, một giọng nói khàn khàn ngoan độc vang lên: “Bây giờ muốn đi cũng trễ rồi.”
Vừa dứt lời, xunh quanh xuất hiện mười một bóng người vây quanh bọn họ.
Tiền Bất Hoán toàn thân mặc đồ án nhìn trái phải, không đúng, không thấy tiểu tử tên Vô Diện kia đâu nữa, giữa sân lại có thêm một thanh niên tóc bạc.
Bọn họ rõ ràng nhìn thấy Vô Diện và lão giả Nguyên Anh sơ kỳ kia đi thẳng tới đây, nhưng trong nháy mắt đã không thấy Vô Diện đâu nữa mà đổi thành một thanh niên tóc bạc.
Nhìn kỹ thanh niên tóc bạc này hơi quen mắt nha.
Lúc này, một người bên cạnh Tiền Bất Hoán nhỏ giọng nói: “Đại nhân, tiểu tử tóc bạc kia hình như rất giống người mà tam Túc lão Viên Nhật Tân treo thưởng toàn thành để truy nã.”
Sau khi thân vệ bên cạnh đã nhắc nhở như vậy, Tiền Bất Hoán nhìn kỹ lại, thật sự rất giống, ông ta đã từng nhìn thấy hình ảnh Dương Bách Xuyên bị Viên Nhật Tân treo thưởng để truy nã ở vương thành Mạo Hiểm.