Điều này thuyết minh ông ta không nhẹ nhàng hóa giải được một kiếm này của hắn như bề ngoài biểu hiện mà cũng trả giá đại giới.
Nhưng cũng làm Dương Bách Xuyên cảnh giác, trong lòng thầm nghĩ: “Cuối cùng vẫn do có sự chênh lệch với cao thủ Phân Thần cảnh sơ kỳ.”
Thật ra lúc này Nghiêm Tông Thanh còn khiếp sợ hơn Dương Bách Xuyên, bởi vì mặc dù phân thân hệ Hỏa này của ông ta không mạnh bằng bản thể nhưng cũng là phân thân được tu luyện phụng dưỡng nhiều năm. Nói về thực lực, đủ để sánh ngang với tu sĩ Phân Thần cảnh sơ kỳ, nhưng không nghĩ đến uy lực một kiếm này của Dương Bách Xuyên lại làm phân thân của ông ta dùng toàn lực, tiêu hao rất nhiều lực lượng hệ Hỏa.
Lúc trước gặp mặt Dương Bách Xuyên ở Dương gia, trước khi rời đi ông ta đã cảm thấy hơi thở trên người Dương Bách Xuyên rất quen thuộc, sau khi trở lại Nghiêm gia điều tra mới biết được, sợi hơi thở trên người Dương Bách Xuyên lúc đó chính là sợi hơi thở của Thảo Thượng Phi.
Advertisement
Sau khi thề sẽ giết chết tiểu tử tên Dương Bách Xuyên, hôm nay lại tìm được chân nhân, nhưng cũng làm ông ta kinh hãi, sau đó nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên, sát ý dày đặc, nói: “Tiểu tử, ngươi là ai?”
“Nhi tử của Dương Quốc Trung, Dương Bách Xuyên.” Dương Bách Xuyên cùng dùng đôi mắt tràn ngập sát ý nhìn chằm chằm Nghiêm Tông Thanh, hoặc nói cách khác phân thân hệ Hỏa của ông ta.
Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên không ngờ Nghiêm Tông Thanh lại đột ngột cười phá lên, chẳng qua trong tiếng cười tràn ngập sát ý?
“Thì ra ngươi chính là Dương Bách Xuyên, tốt, rất tốt, nói như vậy chính ngươi giết chết Thảo Thượng Phi?” Đôi mắt của Nghiêm Tông Thanh như phun lửa, mấy ngày trước ông ta tự mình đi đến Lưu Sa cốc một chuyến, giết chết một tên thổ phỉ tên Chu điên, từ trong miệng Chu điên biết được Dương Bách Xuyên chính là người giết chết Thảo Thượng Phi.
Hôm nay khen ngược, đầu tiên đến một Dương Quốc Trung, hiện tại lại một Dương Bách Xuyên, còn là cha con.
Đôi cha con này tội đáng chết vạn lần.
“Đúng thì sao,” Dương Bách Xuyên có chút khó hiểu, tại sao lão đông tây này lại đột ngột hỏi câu này.
“Thảo Thượng Phi là nhi tử của ta.” Nghiêm Tông Thanh cắn răng nói: “Hôm nay không nghiền xương ngươi thành tro, lão phu không họ Nghiêm.”
Không nói đến Dương Bách Xuyên có giết con của ông ta hay không, chỉ cần tội giết chết mấy chục tu sĩ Xuất Khiếu cảnh của Nghiêm gia, hôm nay cũng đừng hòng sống.
Ánh mắt đảo qua khắp nơi, Nghiêm Tông Thanh lại không phát hiện ra Dương Quốc Trung, không khỏi nghi hoặc, không lẽ Dương Quốc Trung đã lao vào cấm địa?
Nghĩ đến đây sắc mặt của Nghiêm Tông Thanh thay đổi, ông ta không biết trong cấm địa của Nghiêm gia có gì, dù sao tổ huấn Nghiêm gia quy định, cấm không ai được phép bước vào nửa bước, chuyện này liên quan đến sự an nguy của Nghiêm gia.
Hiện tại không nhìn thấy Dương Quốc Trung, cũng không biết đã vào cấm địa hay chưa.
Nhìn Dương Bách
Xuyên, trong lòng Nghiêm Tông Thanh càng ngày càng nổi lửa, đều do tên chó chết này.
Dương Bách Xuyên nghe vậy ngẩn người một lúc, trong đầu nhớ lại trước khi chém giết Thảo Thượng Phi, hình như hắn ta có nói qua mình có chỗ dựa gì đó. Hơn nữa lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Tông Thanh ở Dương giao, lão già này đã liếc nhìn mình với ánh mắt sâu thẳm, thì ra là vì chính mình giết chết con trai Thảo Thượng Phi của ông ta, trách không được có địch ý.
Nhưng không sao cả, hiện tại hắn với Nghiêm gia, không phải ngươi chết thì ta chết, không có gì đáng để ý.
Mặc dù hắn kiêng kị phân thân hệ Hỏa của Nghiêm Tông Thanh nhưng còn chưa đến mức xoay người chạy trốn.
Dương Bách Xuyên tin tưởng dựa vào kiếm quyết Hắc Liên vẫn có thể có thực lực đánh ngang tay với phân thân này của Nghiêm Tông Thanh.
“Chết đi ~”
Nghiêm Tông Thanh phi người đến, vung cây quạt trong tay lên, từng đạo ngọn lửa xuất hiện trước mặt Dương Bách Xuyên.
Cảm nhận được sức nóng ập vào trước mặt, sắc mặt Dương Bách Xuyên thay đổi, Dương Bách Xuyên phát hiện ngọn lửa của Nghiêm Tông Thanh còn cường đại hơn chân hỏa của hắn rất nhiều, không biết có thể đỡ được hay không.
“Kiếm phong, phong nhận, tản ra cho ta ~”
Đối mặt với ngọn lửa của Nghiêm Tông Thanh, Dương Bách Xuyên thi triển ra 《kiếm kỹ Toàn Phong》, mặc dù chỉ tu luyện tầng thứ nhất của kiếm kỹ Toàn Phong, nhưng có lẽ có thể hóa giải được ngọn lửa kia.
“Keng ~”
Hai ngươi va chạm vào nhau, ngọn lửa của Nghiêm Tông Thanh bị phong nhận của Dương Bách Xuyên chặt đứt, biến mất.
Thần thông kiếm kỹ mang theo phong nhận hóa giải công kích của Nghiêm Tông Thanh, mặc dù Dương Bách Xuyên cảm thấy thần thông kiếm kỹ Toàn Phong không mạnh bằng kiếm quyết Hắc Liên, nhưng dù sao cũng là kiếm kỹ, không thể xem thương.
Nếu không phải tu vi của Nghiêm Tông Thanh cường đại, chỉ với ngọn lửa sẽ không thể tạo thành uy hiếp với Dương Bách Xuyên.
Nói trắng ra, ưu thế của phân thân này chính là cảnh giới tu vi cường đại.
Đây chính chính là điểm yếu của Dương Bách Xuyên.
Cho dù cảnh giới tu vi của hắn tiến thêm một tiểu cảnh giới, cũng không có khả năng vượt qua Nghiêm Tông Thanh.