Hai người xông vào đánh nhau lần thứ hai, Dương Bách Xuyên lại bị đánh bay ra ngoài.
Nhưng sự vui mừng trên mặt Dương Bách Xuyên càng ngày càng rõ, lần đầu tiên bị đánh hộc máu, lần thứ hai sau khi dùng sáu viên đan Tạo Hóa, không phun máu, chứng tỏ thực lực đã tăng lên.
Chân khí trong cơ thể vận chuyển cực nhanh, sự cường đại của Càn Khôn Tạo Hóa Quyết dần được bày ra, linh khí của sáu viên đan dược vô cùng khủng bố, không có người điên cuồng như Dương Bách Xuyên, dám nuốt hết sáu viên đan dược.
Hành vi của hắn nhìn như mạo hiểm, thật ra là có tự tin, điểm đặc biệt của thể chất thuộc tính ngũ hành là sự tự tin vượt qua người thường. Tu luyện chậm hơn người khác, hấp thu cắn nuốt linh khí cũng nhiều hơn người thường mấy lần, vì vậy Dương Bách Xuyên không sợ bị linh khí căng nổ.
Dù sao đan điền của hắn đủ lớn, tốc độ vận chuyển công pháp cũng nhanh hơn người khác.
Dưới sự chèn ép cường đại của Nghiêm Tông Thanh, mặc dù có nguy hiểm nhưng lại có thể có một cơ hội làm hắn đột phá cực hạn.
“Một hóa hai…”
Lại đâm ra một kiếm, Dương Bách Xuyên vận chuyển Chỉ Xích Thiên Nhai Công, hắn chuẩn bị liều một lần với phân thân của Nghiêm Tông Thanh, hắn cũng không tin, phân thân của Nghiêm Tông Thanh có thể cường đại hơn hắn.
Nếu không chiếm được thế thắng ở thần thông chiến kỹ, vậy chiến đấu cận chiến, dù sao có Chỉ Xích Thiên Nhai Công trong người, hắn tin tưởng có thể tránh thoát yếu hại, chỉ cần không chết, hắn có thể tiếp tục đánh với Nghiêm Tông Thanh, cuối cùng đột phá cực hạn.
Một khi đột phá cực hạn, tu vi của hắn lại tiến thêm một bước, đó chính là Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn, đến lúc đó sẽ có năng lực đối đầu trực diện với một tu sĩ Phân Thần sơ kỳ.
Cho dù là hiện tại, với tu vi Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ của hắn, hắn có thể hạ gục cùng cảnh giới trong chớp mắt, đè ép Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn, cũng có thể so chiêu với Phân Thần cảnh sơ kỳ, mặc dù không chiếm được phần thắng nhưng cũng không đến mức bị đối phương chém giết.
Dưới tình huống như vậy, Dương Bách Xuyên nuốt chửng hết sáu viên đan dược, nhìn như mạo hiểm nhưng lại có mục đích.
Có thể đột phá hay không phải xem ý trời.
Chỉ cần còn một hơi thở, hắn sẽ còn cơ hội đột phá.
“Ầm ~”
Nhất kiếm song hắc đánh ra ngoài, sau một tiếng rung động nặng nề, lại bị Nghiêm Tông Thanh hóa giải.
Chỉ nghe thấy Nghiêm Tông Thanh lạnh lùng nói: “Tiểu tử, đừng tưởng rằng có được thần thông kiếm kỹ cao giai đã là vô địch, ở trong tay ngươi, nó không thể phát huy được sự cường đại chân chính, hôm nay lão phu giết ngươi xong, rất vui lòng nhận lấy nó, ha ha ~”
Ý cười càn rỡ phát
ra từ trong miệng Nghiêm Tông Thanh, ông ta càng ngày càng thèm thần thông kiếm kỹ trên người Dương Bách Xuyên, lao đến chỗ Dương Bách Xuyên, muốn bắt lấy thần thông kiếm kỹ từ trên người hắn.
Nhưng có một điều làm Nghiêm Tông Thanh buồn bực, một Xuất Khiếu cảnh nho nhỏ như Dương Bách Xuyên lại nắm giữ hai loại kiếm kỹ, trong mắt ông ta nhìn như nhỏ yếu nhưng loại kiếm kỹ Hắc Liên này lại vô cùng quỷ dị, ông ta cũng không dám lơ là.
Nhưng càng như vậy, Nghiêm Tông Thanh càng đỏ mắt thèm thuồng kiếm kỹ trên người Dương Bách Xuyên, trong lòng hạ quyết định phải có được trong tay.
Nếu có thể có được cả hai loại kiếm kỹ, những đệ tử Nghiêm gia bị Dương Bách Xuyên chém giết cũng không chết vô ích.
Dương Bách Xuyên sao có thể không nhìn ra được sự tham lam trong mắt của Nghiêm Tông Thanh?
Trong lòng cười lạnh: “Ta sẽ để lão già nhà ngươi càn rỡ một lúc.”
Không muốn vô nghĩa với Nghiêm Tông Thanh, sau khi Nghiêm Tông Thanh hóa giải kiếm kỹ Hắc Liên của hắn, Dương Bách Xuyên chuyển chân, vọt đến gần Nghiêm Tông Thanh, vung một kiếm chém xuống ông ta.
“Chém ~”
Một kiếm này hắn không kịp thi triển kiếm kỹ, bởi vì muốn thi triển thần thông kiếm kỹ cần phải có thời gian nhất định, hắn vận chuyển chân khí và sử dụng kiếm khí Huyền Hoàng trong kiếm Đồ Long, chém xuống.
Mặc dù uy lực của một kiếm này không cường đại như kiếm kỹ Hắc Liên, nhưng cũng không thể khinh thường, bùng nổ toàn lực sẽ tạo ra uy lực vô cùng mạnh mẽ.
“Keng ~”
Quả nhiên Nghiêm Tông Thanh cũng không kịp thi triển thần thông chiến kỹ để ngăn cản, chỉ thấy ông ta vung cây quạt trong tay lên mới mạnh mẽ ngăn cản lại được.
Sau cú va chạm mạnh đó, cánh tay của Dương Bách Xuyên tê dại, nhưng trong cơ thể lại vang lên một âm thanh đứt gãy rất nhỏ.
Đồng thời hắn thấy được phân thân của Nghiêm Tông Thanh nhăn mày lại, mặc dù ông ta nhìn như nhẹ nhàng chặn lại một kiếm của hắn, nhưng sắc mặt cũng có chút kinh ngạc.
Giống như không nghĩ đến Dương Bách Xuyên vung kiếm chém ra một kích sát người, có chút vượt qua sự tưởng tượng của ông ta.