Thấy Mai tỷ hóa thành hình người đáp xuống bên cạnh, vẻ mặt Dương Bách Xuyên vô cùng kích động, không khỏi hỏi: “Mai tỷ đây…”
“Đừng hỏi vội, tỷ biết đệ có rất nhiều nghi vấn, nhưng bây giờ không phải lúc, đợi lát nói sau, thực ra bản thân tỷ cũng hơi mơ đồ.” Đây là câu trả lời sau khi Mai tỷ ngắt lời Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên sửng sốt, phản ứng lại rồi gật đầu, quả thật bây giờ không hợp để hỏi.
“Chủ nhân ~” Hầu Đậu Đậu bước dài đến bên cạnh Dương Bách Xuyên, chủ tớ hai người cuối cùng đã gặp nhau.
Dương Bách Xuyên đỡ lấy Hầu Đậu Đậu muốn quỳ lạy, cho nó một cái ôm.
“Đậu Đậu rất nhớ người, mỗi ngày chưa từng quên cố gắng tu luyện, chỉ muốn sớm ngày trở về bên cạnh chủ nhân…” Năm đó Hầu Đậu Đậu bị Dương Bách Xuyên cưỡng chế gửi gắm cho Bạch Khởi, lúc chia tay hắn nói với Hầu Đậu Đậu chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể trợ giúp hắn.
Hầu Đậu Đậu chưa từng quên những lời này, cho nên nó đã tiến bộ thần tốc.
Cộng thêm thiên phú dị bẩm, còn thật sự kế thừa truyền thừa của Thông Bích Viên Hầu ở cấm địa tộc Viên Hầu, huyết mạch tiến hóa, trở thành Thông Bích Viên Hầu thế hệ mới, trong huyết mạch đã mở ra rất nhiều bí pháp thần thông của Thông Bích Viên Hầu.
Mắt Dương Bách Xuyên liếc nhìn trường côn đen xì trong tay Hầu Đậu Đậu, khóe mắt nảy lên, hắn có thể cảm nhận được trường côn trong tay Hầu Đậu Đậu không hề tầm thường, giống như là chí bảo cùng cấp bậc với kiếm Đồ Long trong tay hắn.
Hai người đang nói chuyện, đại ca kết nghĩa Bạch Khởi cười cởi mở, dẫn theo mấy yêu tu bước qua.
“Hiền đệ ~”
“Đại ca ~”
Một người một yêu ôm lấy nhau, vô cùng kích động.
Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được sự chân thành từ trên người Bạch Khởi, nội tâm cũng vui mừng kích động. Đại ca kết nghĩa năm đó hắn đã không kết nhầm, vừa nãy lúc công kích kết giới Luyện Thiên Trận, Dương Bách Xuyên từng thấy Bạch Khởi công kích như phát cuồng, chứng tỏ hắn ta sốt ruột lo lắng cho người huynh đệ như hắn.
“Đại ca, tẩu tẩu và hai chất nhi có khỏe không?”
“Đều khỏe, đều khỏe. Bạch Long, Bạch Phượng thường xuyên nhắc tới nhị thúc đệ đây…”
Dương Bách Xuyên cười ha hả, nhớ lại năm đó đỡ đẻ cho vợ Bạch Khởi, sinh ra một cặp vượn trắng sinh đôi.
Bây giờ Bạch Khởi cũng đã là Đại Yêu lục chuyển, nhưng vẫn là hình dáng Viên Hầu, Dương Bách Xuyên hỏi tại sao hắn không hóa hình, Bạch Khởi cười ha ha, nói: “Yêu tộc ta mạnh mẽ nhất vẫn là trạng thái bản thể, ta hóa thành hình người hay không chẳng sao cả, trên thực tế chỉ cần Đại Yêu cho dù là sau khi hóa hình thì cũng vẫn chọn giữ lại phần đặc trưng bản thể. Đây là tự hào, cũng là gốc rễ của Yêu tộc, không quên gốc rễ.”
Sau đó Bạch Khởi giới thiệu mấy Đại Yêu bên cạnh, từng
người đều là Đại Yêu lục chuyển sánh ngang Phân Thần cảnh, Hổ tộc, Lang tộc, Hùng tộc v.v, tất cả đều là hạng tinh anh của một bầy tộc.
Hầu Đậu Đậu len lén đắc ý nói với Dương Bách Xuyên: “Chủ tử, những tên này đều là bại tướng dưới tay ta, bây giờ ta không chỉ là Thái tử Hầu tộc, còn là Thái tử của Yêu tộc Đại Hoang, bọn họ phải thần phục ta. Bây giờ Đại Hoang phải tôn ta là vương, ban đầu các tộc Đại Hoang đều không phục, sau này đều bị ta đánh phục từng người rồi, he he ~”
Nghe vậy, Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt, tên này vẫn còn tính cách gây tai họa đó.
Có điều nghe Hầu Đậu Đậu nói hời hợt, nhưng Dương Bách Xuyên biết Yêu tộc là để ý phép tắc thực lực vi tôn hơn Nhân tộc nhiều, hắn có thể tưởng tượng được sau lưng sự miêu tả hời hợt đánh phục từng người của Hầu Đậu Đậu, đã trả cái giá gì.
Mặc kệ những Yêu tộc này có phải thần phục Hầu Đậu Đậu không, càng mặc kệ Hầu Đậu Đậu gọi hắn là chủ nhân, Dương Bách Xuyên đều phải cảm ơn những Yêu tộc này, bởi vì bọn họ đều ra sức tới giúp hắn thoát nạn, đây là một ân tình.
Sau khi cảm ơn từng người, khiến thiện cảm của mấy Đại Yêu đối với Dương Bách Xuyên tăng lên, ban đầu nghe Hầu Đậu Đậu gọi Dương Bách Xuyên là chủ nhân, bọn họ vô cùng không vui. Sao có thể để vương của Đại Hoang gọi một Nhân tộc là chủ?
Nhưng sau khi Dương Bách Xuyên trọng đãi bọn họ, sắc mặt của mấy Đại Yêu cuối cùng đã tốt hơn chút.
Dương Bách Xuyên cũng đoán được suy nghĩ trong lòng của mấy Đại Yêu, lại nghĩ bây giờ Hầu Đậu Đậu là yêu vương Đại Hoang. Suy nghĩ cho Hầu Đậu Đậu, Dương Bách Xuyên ở ngay trước mặt đại ca Bạch Khởi và mấy Đại Yêu nhìn Hầu Đậu Đậu, nghiêm túc nói: “Đậu Đậu, giữ tâm thần ~”
Hầu Đậu Đậu không hiểu, nhưng Dương Bách Xuyên nói, nó vô thức giữ tâm thần.
Sau đó một loạt từ liên tiếp vang lên từ trong miệng Dương Bách Xuyên, bấm pháp quyết, một chỉ một móc ấn đường của Hầu Đậu Đậu, lập tức một giọt máu tươi chui ra từ ấn đường của Hầu Đậu Đậu.
“Bắt đầu từ hôm nay, giữa mày và tao giải trừ khế ước chủ tớ, sau này mày không được gọi tao là chủ nhân nữa…”