Nói cách khác, hiện tại nước Sinh Mệnh không còn tác dụng với Nhân tộc.
Từ kết quả thí nghiệm có thể thấy nó có hiệu quả nhất với thực vật. Không biết có tác dụng với Yêu tộc hay không, phải thử mới biết.
Một lúc sau, Dương Bách Xuyên cười khổ, không rối rắm về tác dụng của nước Sinh Mệnh nữa. Nó có tác dụng lớn đối với cành gai như thế, Dương Bách Xuyên biết mình nên thỏa mãn, mình không thể chiếm hết chỗ tốt được. Trên đời này không có chuyện gì hoàn hảo, nếu hoàn hảo trái lại còn gây họa.
Bởi vì vật cực tất phản, đạo lý này có thể áp dụng cho bất cứ chuyện gì.
Ngẫm lại thì hắn có nước Sinh Mệnh lợi hại cỡ này, về sau trồng linh dược sẽ được thu hoạch nhanh hơn, như vậy đã nghịch thiên lắm rồi.
Linh thức thoáng động, Dương Bách Xuyên nhìn đất chỗ cây gai, sau đó nở nụ cười.
Hắn nhìn thấy gốc cây gai trong đất đã mọc ra quả gai. Có không ít, khoảng chín quả.
Chín quả không tính là ít. Con chồn gây họa lớn như vậy mà cũng chỉ tìm được ba quả trong rừng gai.
Bây giờ hắn dùng nước Sinh Mệnh trồng được chín quả, như vậy là nhiều rồi.
Dương Bách Xuyên vươn tay về phía mặt đất, túm lấy hư không, một quả gai màu trắng sữa xuất hiện trong tay hắn. Quả gai to bằng củ khoai tay, phát ra dao động năng lượng thần hồn đặc biệt.
Dương Bách Xuyên há miệng nuốt một quả.
Mấy phút sau, trên mặt Dương Bách Xuyên xuất hiện nụ cười vui mừng. Hắn phát hiện trong quả gai mình dùng nước Sinh Mệnh trồng ra chứa nhiều năng lượng thần hồn hơn quả gai con chồn tìm được trong rừng gai, nguyên thần lại tăng thêm một ít.
Trong đất còn tám quả, Dương Bách Xuyên ăn hết luôn. Chỉ cần cây gai còn đó, quả vẫn mọc ra. Nhưng hắn không định ăn trực tiếp, bởi vì hắn biết ăn trực tiếp thì hơi lãng phí. Hắn định bụng dành thời gian luyện chế quả gai thành đan dược hệ thần hồn, dùng như vậy sẽ hiệu quả hơn.
Vả lại hắn đã ở không gian bình Càn Khôn một thời gian, phải ra ngoài thôi, nếu không Thương Vũ Tình ở bên ngoài phát hiện mình biến mất sẽ sốt ruột.
Trước mắt nhiệm vụ hàng đầu là đi đến đất Ngũ Hành tìm kiếm cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên, sau đó luyện chế đan
Triều Nguyên cho Lý Phượng Ngọc và chín cô gái. Nâng cao tu vi cho họ mới là chuyện quan trọng.
Dương Bách Xuyên biết tin tức Tinh Thần Môn tái xuất sẽ không giấu được lâu, kiểu gì cuối cùng các thế lực lớn ở gần dãy núi Tinh Thần cũng sẽ biết. Không chừng đến lúc đó sẽ gặp rắc rối to. Ngoài ra còn chuyện tranh đoạt quyền phát ngôn, kéo dài càng lâu thì vùng đất phía nam và phía bắc dãy núi Tinh Thần càng loạn.
Dương Bách Xuyên thầm niệm trong đầu, ra khỏi không gian bình Càn Khôn. Hắn đi ra ngoài tảng đá to, quả nhiên trông thấy Thương Vũ Tình đợi lâu đã mất kiên nhẫn.
"Tổ sư thúc, người... sao người đi lâu vậy?"
"Khụ khụ, bụng yếu."
Dương Bách Xuyên bịa chuyện.
Lý do sứt sẹo này cũng chỉ lừa được cô gái ngây thơ như Thương Vũ Tình.
"Được rồi, chúng ta xuất phát thôi." Dương Bách Xuyên nói.
Thương Vũ Tình gật đầu: "Vâng. Theo lời đại sư tỷ, băng qua ngọn núi phía trước đi xuống sườn núi là tới đất Ngũ Hành."
Dương Bách Xuyên thấy ngọn núi phía trước không cao lắm, không có gì đáng ngại. Lý Phượng Ngọc từng nói vượt qua khe Tiễn Đao sẽ gặp một ngọn núi, đất Ngũ Hành nằm ở bên kia ngọn núi.
Ra khỏi rừng gai là đã vượt qua khe Tiễn Đao. Bây giờ chỉ cần đi đến ngọn núi nhỏ cách mấy trăm mét, sau đó xuống sườn núi là tới đất Ngũ Hành...
Hai người cất bước đi tới...
Nửa tiếng sau, hai người một linh thú lên đến đỉnh núi. Vốn dĩ leo lên một ngọn núi nhỏ không có gì khó, cũng không gặp phải yêu thú gì. Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi hắn và Thương Vũ Tình đứng trên đỉnh núi, quả nhiên trông thấy bên kia núi là vách núi dốc.