Chỉ cần có thể nói chuyện là được rồi, hắn biết không phải bất cứ sinh linh nào trên thế gian này đều thù ghét nhân loại, không nhất định chạm mặt đều phải sống chết mới được.
“Khụ khụ, thú Ngũ Hành gì kia...” Dương Bách Xuyên thử nói chuyện.
“Rống...gọi ta là Ngũ Hành Vương, không được xem bổn vương là yêu thú thấp kém, bổn vương chính là Thú Ngũ Hành Vương độc nhất thiên hạ, cao quý gấp vạn thứ nhân loại hèn hạ các ngươi.” Thú Ngũ Hành tức giận ngắt lời của Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên nghe vậy thì chỉ muốn cười, thứ ngu ngốc kia luôn mồm nói không được gọi nó là thú, nhưng tự bản thân lại xưng Thú Ngũ Hành.
Ngoài ra, hắn còn nghe nó mắng nhân loại đê tiện!
Điều này khiến cho Dương Bách Xuyên rất ngạc nhiên, xem ra Thú Ngũ Hành này đã từng bị con người lừa gạt.
Nghĩ lại thì cũng đúng, Nhân Tộc chính là vạn linh chi chủ, trí khôn của yêu thú có cao tới đâu cũng không thể so với phức tạp của lòng người.
Thú Ngũ Hành ngu ngốc kia bị con người lừa cũng rất bình thường.
Nhưng ngược lại, nếu như con thú Ngũ Hành này thật sự bị người lừa gạt, vậy thì hắn cùng sẽ rất khó nói chuyện, bởi vì nó đã không còn tin tưởng con người nữa.
Đây là một vấn đề nan giải, hắn và Thương Vũ Tình tới đây là để tìm cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên, tốt nhất là không nên gây rắc rối, hơn nữa, thú Ngũ Hành mang lại cho hắn cảm giác không hề đơn giản, vẫn nên thử nói chuyện với nó thì tốt hơn.
“Được được được, Ngũ Hành Vương, Ngũ Hành Vương, xem như ta sai, chúng ta vô tình xông vào lãnh địa của ngươi, xin Ngũ Hành Vương thứ cho, chúng ta tới đây là để tìm một loại linh dược, tìm xong sẽ lập tức rời đi.” Dương Bách Xuyên đi thẳng vào vấn đề.
Nghe vậy, thú Ngũ Hành cười lạnh: “Tìm linh thảo, thứ ngươi tìm không phải là cỏ Ngũ Hành Triều Nguyên đó chứ?”
Dương Bách Xuyên giật mình, không ngờ thú Ngũ Hành lại biết cỏ Ngũ Hành Triều Nguyên, hắn không nghĩ nhiều mà vui vẻ nói: “Đúng đúng đúng, chúng ta tới đây để tìm cỏ Ngũ Hành Triều Nguyên, ngươi biết ở đâu có thì nói cho ta được không, ta dùng đưa linh thạch để đáp lễ.”
“Hahaha...”
Lúc này, thú Ngũ Hành há cái miệng lớn cười như điên dại.
Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình không thể hiểu nổi, bọn họ không biết vì sao thú Ngũ Hành nghe thấy tên cỏ Ngũ Hành Triều Nguyên thì lại cười lên như vậy.
“Xem ra thứ khuyết não kia còn có bệnh.” Dương Bách Xuyên nói thầm.
Tiếng cười điên cuồng bỗng dừng lại, giọng nói trở nên lạnh lẽo: “Thứ nhân loại hèn hạ, ngươi nghĩ Ngũ Hành Triều Nguyên là cỏ dại hay sao? Nói cho ngươi biết cỏ Ngũ Hành Triều Nguyên chính là bảo bối của Ngũ Hành chi địa, dựa vào cái gì mà bổn vương phải nói cho ngươi biết?”
Dứt lời, thú Ngũ Hành hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Hàng nghìn năm trước cũng có nhân tộc tới Ngũ Hành chi địa, khi đó bổn vương không biết con người
lại tâm địa gian trá như vậy, ti tiện không biết xấu hổ, đồ xảo trá...
Vốn dĩ bổn vương đã giao hẹn xong với bọn họ, ta giúp họ lấy được cỏ Ngũ Hành Triều Nguyên, bọn họ giúp bổn vương diệt trừ kẻ định, tất cả đều vui vẻ...kết quả là sau khi hắn ta lấy được cỏ Ngũ Hành Triều Nguyên thì lại kinh động tới kẻ địch của ta, hắn chạy mất...còn bổn vương bị thương, ngươi nói xem nhân tộc có phải rất đê tiện hay không? Hả?”
Dứt lời, thú Ngũ Hành như muốn gào lên, Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình cũng nghe ra, thú Ngũ Hành từng bị con người lừa gạt nên trong lòng sinh ra bóng ma tâm lý, chẳng trách vừa thấy bọn họ đã mắng chửi là nhân loại đê tiện, ánh mắt tràn ngập địch ý.
Dương Bách Xuyên lại nghĩ, đừng nói là vị tiền bối nào của Tinh Thần Môn đào cho thú Ngũ Hành cái hố đó chứ?
Ngẫm lại, thật sự có khả năng, nơi này hẻo lánh như vậy, ở dưới vực sâu ngàn trượng, ít người, nếu như hắn và Thương Vũ Tình không có bản đồ mà Lý Phượng Ngọc đưa cho thì cũng chưa chắc có thể tìm được nơi này.
Khó tránh khỏi là vị tiền bối nào đó của Tinh Thần Môn gài bẫy thú Ngũ Hành.
Nếu đúng như vậy thì Dương Bách Xuyên phải cần thận, nếu như để thú Ngũ Hành biết hắn và Thương Vũ Tình là người của Tinh Thần Môn, không chừng thú Ngũ Hành sẽ xé xác bọn họ ra mất.
Trong lòng thầm cười khổ: “Đúng là quả báo của quy luật tự nhiên. Cách đây rất lâu, lão tổ Tinh Môn đã lừa Thú Ngũ Hành, lấy được Ngũ Khí Triều Nguyên, đổi lấy một khối tài sản khổng lồ.” Không ngờ ngàn năm sau, hắn và Thương Vũ Tình cũng vì Tinh Môn mà đến tìm Ngũ Khí Triều Nguyên Thảo, hiện tại Thú Ngũ Hành đang đợi bọn họ, thật sự là báo ứng.
Mặc kệ thế nào, hắn nháy mắt ra hiệu với Thương Vũ Tình, đánh chết cũng không nhận mình là người của Tinh Thần Môn.
Đang nghĩ như vậy, Thú Ngũ Hành lại lền tiếng: “Năm đó, nhân loại bỉ ổi kia nói, hắn ta đến từ cái chó má gì Tinh Thần Môn, hai tiểu bối khác ngươi không phải cũng là người của Tinh Thần Môn đó chứ?”
Vừa dứt lời, trong lòng Dương Bách Xuyên đã vang lên tiếng lộp bộp, quả nhiên là tiền bối của Tinh Thần Môn! Hắn liên tục xua tay nói: “Sao có thể chứ, ta tới từ Vân Môn, căn bản không hề biết tới Tinh Thần Môn gì hết.”