Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2562


trước sau

Vừa vào trong Thương Vũ Tình lập tức hoan hô. Dương Bách Xuyên để cho nàng tự do hoạt động, cũng dặn dò con chồn không được gây rắc rối. Còn hắn thì khoanh chân ngồi xuống, nhanh chóng xem lượng lớn truyền thừa mà sư phụ để lại, tìm kiếm biện pháp thức tỉnh huyết mạch Tiên Thiên.

Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình không biết rằng lúc này ở lối vào thông đạo xuất hiện một hình ảnh khôi hài.  

"Gừ gừ gừ... Hai nhân loại đê tiện, gừ gừ... Bản vương không tha cho các ngươi đâu, gừ... Mau tới giúp bản vương, bản vương sắp không thở được rồi..."  

Đầu và một chân trước của thú Ngũ Hành bị kẹt ở cửa hang.  

Đúng như Dương Bách Xuyên nghĩ, mặc dù thú ngũ Hành là dị thú nhưng không có pháp thuật biến hóa. Nó đuổi theo tên họ Dương nào đó, đâm đầu vào cửa hang thì bị kẹt.  

Hơn nữa, một chân trước còn bị đè dưới cổ.  

Vốn dĩ theo suy nghĩ của thú Ngũ Hành, cứ phá hang núi này là được, nó dùng một chút lực cũng có thể tông vỡ cả gò núi ấy chứ. Nhưng kết quả là độ mềm dẻo của núi đá vượt xa tưởng tượng của nó, nó càng giãy giụa thì khe nứt càng thu nhỏ lại. Vì thế đầu của thú Ngũ Hành bị kẹt chặt.  

Điều kinh khủng nhất là thú Ngũ Hành càng giãy giụa thì loại đá này càng co lại, sau vài lần giãy giụa nó đã khiến cho nửa ngọn núi chấn động nhưng vẫn không thể thoát ra được, ngược lại cổ còn bị mài xước, máu chảy tí tách đầm đìa.  

Thú ngũ hành trở nên an phận. Bây giờ nó mới hiểu điểm đặc biệt của ngọn núi này, nó càng giãy giụa thì càng bị đè chặt, nếu tiếp tục giãy giụa thì sẽ rơi vào kết cục bị siết chết.  

Điều duy nhất nó có thể làm là gào rống mắng Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình.  

Mặc dù thú Ngũ Hành sinh ra ở nơi này, nhưng không biết đá ở đây có thuộc tính trong nóng ngoài lạnh, cả ngọn núi giống như cao siêu dính.  

Lần này đuổi theo Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình bị tổn thất nặng nề, nó chỉ có thể chửi mắng.  

Tiếc là lúc này Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình đang ở trong không gian bình Càn Khôn, cho dù thú Ngũ Hành gào rách cổ họng, họ cũng không nghe thấy.  

Thú Ngũ Hành đường đường là dị thú độc nhất vô nhị trên thế gian, vậy mà một khắc trước còn oai phong lẫm liệt, một khắc sau đã bị đá kẹp đầu.  

Nếu như bị kẹp chết như thế thì nó chết không nhắm mắt.  

Nếu Dương Bách Xuyên nhìn thấy tình cảnh hiện tại của thú Ngũ Hành, có lẽ hắn sẽ cười xỉu.  

Sau khi thú Ngũ Hành gầm gào giãy giụa trong vô vọng, nó lấy lại bình tĩnh, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Lúc này nó bị kẹt ở cửa hang, không thể động đậy. Nếu hai nhân loại kia chạy ra, đến lúc đó tuy hai Nhân tộc nhỏ yếu, song vẫn có thể giết chết nó, mà nó không có sức đánh trả.  

Hơn nữa, nếu đối thủ một mất một còn của nó là con rệp kia xuất hiện, vậy thì càng toang.  

Nghĩ tới đây, thú Ngũ Hành khóc không ra nước mắt. Hiện giờ nó không dám động đậy, cũng chẳng dám gào thét, thật sự là khóc không ra nước mắt.  

Lúc này nó hi vọng hai nhân loại kia sẽ xuất hiện. Bởi vì so với con rệp đối thủ một mất một còn, nó cảm thấy mình có thể hợp tác với hai nhân loại đáng ghét kia. Dù sao hai nhân loại cũng chỉ muốn cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên, nó có thể giúp đỡ.  

Trái lại, nếu con rệp đối thủ một mất một còn xuất hiện, thú Ngũ Hành biết là mình chỉ có đường chết, không có cơ hội sống sót.  

Thú Ngũ Hành nghĩ tới những điều này, trong lòng đong đầy sợ hãi, chỉ sợ một giây sau con rệp đối thủ một mất một còn của nó sẽ xuất hiện.  

...  

Trong không gian bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt bối rối kỳ dị. Quả nhiên hắn đã tìm được biện pháp thức tỉnh huyết mạch Tiên Thiên trong truyền thừa mà sư phụ để lại, nhưng biện pháp này khiến hắn rất khó xử.  

Bởi vì...  

Lúc này, Thương Vũ Tình phát hiện Dương Bách Xuyên đã mở mắt ra, nàng liền chạy tới hỏi: "Sao rồi tổ sư thúc? Người có tìm thấy biện pháp thức tỉnh huyết mạch Tiên Thiên cho con không?"  

Trong lúc nói chuyện, Thương Vũ Tình nhìn Dương Bách Xuyên bằng ánh chờ mong.  

"Khụ khụ... Tìm thì tìm được... nhưng mà... nhưng mà... iện pháp thức tỉnh huyết mạch cho ngươi có hơi khó xử, khụ khụ." Tên họ Dương nào đó ấp úng nói, sắc mặt đỏ bừng, trong lòng thầm nguyền rủa sao sư phụ Vân Thiên Tà lại để lại biện pháp khiến người ta vừa khó xử vừa vui vẻ như vậy.  

Hắn tìm một lượt mới tìm thấy biện pháp thức tỉnh huyết mạch Tiên Thiên, nhưng cần âm dương giao hợp. Đương nhiên âm dương giao hợp chỉ là một phần, biện pháp kích hoạt huyết mạch Tiên Thiên hơi phức tạp, còn có rất nhiều bí pháp phải thực hiện.  

Nhưng chuyện này khiến hắn rất khó xử, phải nói cho Thương Vũ Tình thế nào là cả một vấn đề.  

"Quá tốt rồi! Tổ sư thúc đã có biện pháp thì chúng ta bắt đầu thôi. Chỉ cần có thể thức tỉnh huyết mạch Tiên Thiên cho ta là chúng ta có thể ra ngoài chém con thú Ngũ Hành kia.  

Thương Vũ Tình cảm thấy không gì vui hơn chuyện có thể nâng cao thực lực tu vi của mình và thức tỉnh huyết mạch Tiên Thiên.  

Vì vậy, nàng vừa lên tiếng đã bảo Dương Bách Xuyên thức tỉnh huyết mạch cho mình.  

"Khụ khụ..."  

Nghe thấy câu nói tràn đầy vui vẻ của Thương Vũ Tình, tên họ Dương
nào đó ho sặc sụa, thầm nghĩ trong lòng: "Chờ mình nói ra biện pháp, không biết cô nàng này còn vui như vậy được nữa không?"  

"Tổ sư thúc nói đi, sao người lại đỏ mặt vậy? Tổ sư thúc bị ốm hả? Mặt đỏ quá chừng." Lúc này Thương Vũ Tình giống như một cô nàng vô tâm vô tư, thúc giục Dương Bách Xuyên.  

Tên họ Dương nào đó hít sâu một hơi, sau đó cắn răng nói: "Biện... biện pháp này là âm dương giao hợp. Chỉ khi âm dương giao hợp mới có thể thức tỉnh huyết mạch Tiên Thiên, khụ khụ."  

Dương Bách Xuyên gần như nhắm mắt nói.  

Nhưng... hắn không ngờ câu trả lời của Thương Vũ Tình lại khiến hắn suýt hộc máu.  

"Vậy thì âm dương giao hợp đi. Tổ sư thúc mau lên, chúng ta không thể bị nhốt mãi trong này không ra ngoài." Thương Vũ Tình buột miệng thốt ra.  

Tên họ Dương nào đó há hốc miệng: "..."  

Rốt... rốt cuộc cô nàng này có hiểu không vậy?  

"Tình Nhi, ngươi... ngươi có biết âm dương giao hợp là gì không?" Dương Bách Xuyên mặt dày hỏi.  

"Biết chứ. Trong công pháp tu luyện của con có ghi thiên địa vận hành sinh sôi không ngừng, chu thiên tinh thần xoay chuyển... đều là đại đạo âm dương. Nhưng con không biết làm thế nào, tổ sư thúc dạy con có được không?"  

Dương Bách Xuyên nghe nàng nói vậy, tinh thần xém sụp đổ. Rốt cuộc là cái gì với cái gì chứ? Đúng là ông nói gà bà nói vịt!  

"Ý ta là phải song tu, ngươi đã hiểu chưa?" Dương Bách Xuyên nói thẳng.  

Rốt cuộc thì lần này Thương Vũ Tình cũng hiểu rõ. Mặc dù nàng và mấy tỷ muội là tờ giấy trắng bị phong ấn mấy nghìn năm, chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng nàng không lạ gì từ song tu.  

Trong vô số công pháp ở Công Pháp Các thuộc Tinh Thần Môn có ghi chép liên quan đến song tu. Thương Vũ Tình vẫn còn nhớ có một lần nàng xem trộm bị đại sư tỷ phát hiện, còn bị mắng một trận. Nội dung ghi trong công pháp song tu kia còn có mấy bức tranh, đến nay nàng vẫn còn nhớ như in.  

Thương Vũ Tình nghĩ đến hình ảnh ngượng ngùng trong cuốn điển địch song tu kia, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, hoa văn yêu dị trên má trái càng thêm quỷ dị. Nàng cúi gằm. Cho dù không hiểu thế sự, nàng vẫn biết chuyện này.  

Thấy Thương Vũ Tình cúi đầu, hắn thầm thở phào một hơi, nghĩ bụng: "Cuối cùng thì cô nàng này cũng hiểu rồi."  

Nhất thời hai người đều im lặng.  

Dương Bách Xuyên cũng không ngờ biện pháp mà sư phụ lưu lại trong đầu mình lại là biện pháp này, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không cưỡng ép Thương Vũ Tình. Nếu không phải lần này hai người bị vây khốn, thì hắn sẽ không nói ra phương pháp này.  

Hắn không đói khát đến thế.  

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, muốn kích hoạt huyết mạch Tiên Thiên vẫn phải làm như vậy. Đúng như Thương Vũ Tình đã nói, đạo thiên địa vận hành là đạo âm dương giao hợp.  

Ngày đêm vận hành, thanh khí gia tăng, trọc khí giảm bớt, khi hai người giao hợp là thời khắc vạn vật sống lại, sinh cơ sản sinh.  

Vạn vật trên thế gian ra đời đều theo nguyên lý này.  

Kích hoạt huyết mạch Tiên Thiên cho Thương Vũ Tình cũng tương tự.  

Bây giờ phải xem Thương Vũ Tình lựa chọn như thế nào. Nếu nàng không muốn, Dương Bách Xuyên sẽ nghĩ cách khác. Cùng lắm thì hắn tốn thời gian tu luyện vậy. Tu luyện phân thân, tu luyện thần thông chiến kỹ Thập Nhị Chí Tôn mà sư phụ truyền dạy. Mặc dù làm vậy sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian, nhưng cũng là một cách.  

Hắn chọn cách kích hoạt huyết mạch Tiên Thiên cho Thương Vũ Tình là bởi vì thời gian gấp rút, dù sao các tông môn cấp hai sẽ không cho Tinh Thần Môn nhiều thời gian.  

Chỉ có kích hoạt huyết mạch Tiên Thiên cho Thương Vũ Tình, hai người họ mới có thể ra ngoài đối phó với thú Ngũ Hành. Cho dù không thắng được, nhưng hắn tin chạy trốn không thành vấn đề.  

Mà lúc này, Thương Vũ Tình lòng rối như tơ vò, chìm vào trầm tư. Nàng muốn giúp đại sư tỷ chấn hưng sư môn. Lần này ra ngoài, nàng đi theo sư thúc tổ là để tìm cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên, nhưng bây giờ lại bị nhốt ở đây...  

Thương Vũ Tình suy nghĩ mấy phút, sau đó ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định: "Tổ... Tổ sư thúc, con muốn song tu với người, xin tổ sư thúc đồng ý."  

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện