Thú Ngũ Hành vừa phi hành trên không trung vừa giải thích cho Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình nghe, bất tri bất giác đã đến nơi.
“Chủ nhân, phía dưới hình như là ranh giới Đầm Hàn Bích Ba, chúng ta phải xuống phía dưới rồi đi một đoạn đường nữa, ở Đầm Hàn quanh năm có hàn khí phảng phất bay lên không trung, bởi vì con rệp rắn năm đầu kia ở trong đó nên hàn khí cũng đã nhuốm độc, không thể bay qua.” Trong lúc nói chuyện, Thú Ngũ Hành bay xuống phía dưới.
Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn cũng thấy được bầu trời ở phương xa tràn ngập sương mù.
Thay vì nói nơi này là Đầm Hàn Bích Ba thì chi bằng nói ở đây thực ra là đất Ngũ Hành.
Sau khi Thú Ngũ Hành đáp xuống, Dương Bách Xuyên lập tức cảm nhận được khí lạnh tập kích cả người, trong không khí cũng có mùi tanh hôi, chắc có thể là bởi vì có rắn năm đầu ở trong đó.
Nơi bọn họ đặt chân là một mảnh rừng cây nhỏ, theo lời Thú Ngũ Hành kể lại, xuyên qua mảnh rừng cây nhỏ này chính là Đầm Hàn Bích Ba.
Chưa đến năm phút, Thú Ngũ Hành đã dẫn Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình xuyên qua rừng cây nhỏ, trước mắt quả nhiên xuất hiện một cái đầm băng rất lớn, nhìn diện tích đường kính ước chừng tám mươi chín mươi mét, mặt nước vô cùng yên lặng, thoạt nhìn rất sâu.
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy từng luồng khí lạnh bốc lên trên, chứng tỏ nước trong Đầm Hàn Bích Ba vô cùng rét lạnh, Thú Ngũ Hành nói rắn năm đầu đang ở trong Đầm Hàn.
Mà ở trên bờ đối diện cách Đầm Hàn Bích Ba không xa, Dương Bách Xuyên thấy được có ánh sáng vô sắc đang toả ra, trong vầng sáng mơ hồ có thể nhìn thấy có ba chấm tròn.
Lúc này Thú Ngũ Hành nói: “Chủ nhân, thứ tỏa ra ánh sáng vô sắc bên kia bờ chính là cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên, các ngươi nhìn xem trong vầng sáng đó có ba chấm tròn chính là ba gốc cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên, đợi lát nữa hai chúng ta cầm chân rắn năm đầu để cho chủ mẫu đại nhân đi hái cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên.”
“Hay là để ta và Thú Ngũ Hành cầm chân rắn năm đầu, tướng công, lúc đó chàng đi hái cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên đi.” Thương Vũ Tình nói, nàng nghĩ là dù sao tu vi của nàng cũng cao hơn Dương Bách Xuyên một bậc, mà rắn năm đầu lại là vật kịch độc, không dễ đối phó, cho nên nàng và Thú Ngũ Hành đi cầm chân rắn năm đầu vẫn an toàn hơn là để Dương Bách Xuyên đi.
Dương Bách Xuyên đương nhiên hiểu được Thương Vũ Tình lo lắng cho mình, trong lòng cảm động, nha đầu này tuy là đơn thuần nhưng tâm địa thiện lương, mà lại không có kinh nghiệm chiến đấu gì, coi như tu vi của nàng mạnh hơn hắn một bậc nhưng đi đánh nhau với vật kịch độc như rắn năm đầu thì Dương Bách Xuyên không yên tâm, nàng đi hái cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên vẫn thích hợp nhất.
Hắn vừa định mở miệng nói với Thương Vũ Tình thì dưới Đầm
Hàn vang lên tiếng ùng ục, hai người cùng một thú quay đầu lại, chỉ thấy Đầm Hàn giống như nước sôi dâng trào, nổi lên rất nhiều bọt nước.
“Con rệp đó ra ngoài rồi.” Thú Ngũ Hành lạnh lùng nói.
“Rào rào ~”
Thú Ngũ Hành vừa dứt lời, Đầm Hàn vang lên tiếng rào rào, bọt nước văng khắp nơi, xông khí cao bảy tám mét.
Ngay sau đó, một thân ảnh màu sắc sặc sỡ xuất hiện.
Đúng như Thú Ngũ Hành nói, trong Đầm Hàn xuất hiện một con rắn năm đầu có năm cái đầu.
Đột nhiên nhìn lại có hơi giống rắn hổ mang, thân hình to khỏe ngang với cái thùng phi, nó đứng lên cao khoảng bảy tám mét, Dương Bách Xuyên đánh giá, cộng thêm nửa thân thể trong nước thì cả người con rắn năm đầu này chắc là dài khoảng mười sáu mười bảy mét, đích thật là một con quái vật khổng lồ.
Năm đầu rắn chính là năm màu sắc đỏ cam vàng lục lam, tương ứng với khí Ngũ Hành thiên địa là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, mỗi một cái đầu đều dài nửa mét, năm cái đầu giống như cánh quạt xoè ra, nhưng tròng mắt của tất cả đều là màu đen, nhìn qua có vẻ thêm vài phần linh khí.
“Tê tê tê...”
Miệng trên năm cái đầu của rắn năm đầu lè ra lưỡi rắn, gào thét về phía Dương Bách Xuyên.
Nói chính xác là ánh mắt của nó gắt gao nhìn chằm chằm người Thú Ngũ Hành, còn về Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình thì nó không thèm liếc mắt lấy một cái, có lẽ ở trong mắt rắn năm đầu hoàn toàn không để Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình vào mắt.
“Thú lông tạp chết tiệt, ngươi cho rằng tìm Nhân tộc đến là có thể đánh bại bổn tọa sao, muốn chết à.” Miệng của rắn năm đầu phun ra tiếng người, lại còn mắng chửi Thú Ngũ Hành là thú lông tạp.
“Gừ, con rệp đáng chết, hôm nay bản vương muốn lấy mạng ngươi.”
Ngoài dự đoán của Dương Bách Xuyên, sau khi Thú Ngũ Hành bị rắn năm đầu mắng chửi là thú lông tạp, hắn ta cũng xù lông, gầm lên một tiếng rồi bay lên xông thẳng về phía rắn năm đầu.
Từ thú lông tạp dường như làm cho Thú Ngũ Hành bị sỉ nhục rất lớn.
“Hừ ~ đừng tưởng rằng bước vào cấp độ Bát chuyển rồi là có thể đánh bại bổn tọa, nếu chưa từng vượt qua đại thiên kiếp thì trong mắt bổn tôn ngươi vẫn mãi là một con thú lông tạp mà thôi. Ngươi cứ luôn lẩn trốn không dám đi ra, thế mà hôm nay lại dám động thủ, cũng được thôi, bổn tọa sẽ giết chết kẻ đối đầu nhà ngươi.”